Cũng vì vậy, anh ta thân thiết với bà nhất.
Bà lão hơn tám mươi tuổi, vẫn nói chuyện minh mẫn như xưa, cơ thể khỏe mạnh, những điều này đều tốt, điều duy nhất không tốt chính là bà lão bắt được anh ta thì giục cưới.
Sau đó Cố Mãn Mãn đào hôn, bà lão còn nhất định bắt anh thề, phải theo đuổi lại cô nhóc.
Nếu Tết vẫn độc thân, thì không cần về nữa.
“Tết cháu sẽ dẫn về nhé? Được chưa ạ?” Đào Triển Minh nhẫn nại dỗ bà.
Bà Đào ở đầu kia trầm ngâm.
“Bà ơi?” Đào Triển Minh ngập ngừng gọi một tiếng, chắc sẽ không ngủ mất rồi chứ?
Kết quả là, một giây sau, đã nghe thấy bà hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Tết, lại là Tết, một năm có thể có mấy cái Tết chứ.”
Trước kia Đào Triển Minh luôn nói Tết về nhà rồi tính, hiện giờ bà Đào không tin anh ta nữa.
Đào Triển Minh bật cười: “Cháu nói thật đó.”
“Vậy bà lại tin cháu một lần nữa.” Bà Đào nói với giọng điệu lúng túng.
Sau đó bà lại hỏi Đào Triển Minh: “Cháu dẫn con gái nhà ai về vậy? Trước khi về nhớ nói một tiếng, mắt bà cũng không khỏe, tránh đến lúc đó lại nhận lầm người thì sao.”
“Bà à, ngoại trừ cô nhóc nhà họ Cố, bà còn muốn mấy người cháu dâu nữa?” Đào Triển Minh dở khóc dở cười.
“Mấy năm trước bà cùng họ uống trà, nhìn thấy tấm ảnh của cô bé nhà họ Cố, một cô bé da trắng môi son, tóc