Anh ta nghĩ có phải cô đã thật sự xảy ra chuyện hay không.
Xảy ra chuyện gì.
Nếu như không xảy ra chuyện thì tốt, sau này anh ta nhất định sẽ không để cô về nhà một mình.
Cho dù rất trễ, cho dù bận rộn thế nào, cho dù tình huống ra sao thì anh ta sẽ đưa cô về nhà mới được.
Điện thoại của Cố Mãn Mãn vẫn luôn tắt máy, anh ta luôn lo lắng đề phòng, sợ Cố Mãn Mãn không ở nhà.
Anh ta gõ cửa lâu như vậy, trước khi hàng xóm xuất hiện thì trong lòng anh ta không ngừng nặng nề.
Sau đó hàng xóm mở cửa nói chuyện, làm cho anh ta yên tâm hơn một chút.
Khi Cố Mãn Mãn mở cửa, hoàn hảo không sao cả đứng ở trước mặt anh ta thì trái tim của anh ta mới quay về vị trí của nó.
Cuối cùng anh ta cũng yên tâm.
Cố Mãn Mãn nhanh chóng tự hỏi xem có thể có lý do gì tốt hơn không, nhưng cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật.
“Điện thoại hết pin…”
“Cô…” Đào Triển Minh nghe lý do này nhất thời không biết nói cái gì.
Cố Mãn Mãn chỉ ra vẻ vô tội nhìn anh ta.
Cô cũng không muốn hết pin mà.
Sao cô biết được điện không sạc vào nên điện thoại tự tắt máy.
Nếu có thể thì cô cũng không muốn.
Chuyện này không thể trách cô.
Cố Mãn Mãn nhanh chóng chuẩn bị tâm lý nên