Nếu lý trí một chút thì sẽ không đau khổ như vậy.
Nhưng hiện tại anh ta đã hiểu được.
Chuyện tình cảm không có lý do gì cả.
“Anh…” Anh ta dứt khoát thừa nhận làm cho Cố Mãn Mãn có cảm giác bất lực không làm gì được.
Đào Triển Minh đúng là khác thường.
“Được rồi được rồi, tôi nhận thua, tôi ngu ngốc, tôi sai được chưa? Anh có thể bình thường một chút được không, dáng vẻ này rất dọa người khác.” Còn làm cho cả người cô không được tự nhiên.
“Tôi muốn uống nước.” Đào Triển Minh ngồi trên sô pha, vẻ mặt tự nhiên nói.
Cố Mãn Mãn mím môi nói: “Chờ đó.”
Xem đi anh ta đã lộ nguyên hình.
Cũng đúng, đây mới là Đào Triển Minh thật sự.
Đây mới là Đào Triển Minh mà cô biết.
Cô rót nước cho Đào Triển Minh, sau khi Đào Triển Minh ăn xong lại nói: “Đói bụng.”.
Truyện Việt Nam
Cố Mãn Mãn hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống cơn tức giận nói: “Không lẽ anh hy vọng tôi nấu ăn cho anh? Chỗ tôi chỉ có mì gói.”
Cô mới không tin Đào Triển Minh sẽ ăn mì gói.
Nhưng sự thật chứng minh cô càng không tin thì càng có thể xảy ra.
“Có thể.” Đào Triển Minh nhìn cô nói.
Cố Mãn Mãn mở to mắt nhìn, không dám tin tưởng nhìn Đào Triển Minh, hỏi lại: “Mì gói, anh có nghe rõ tôi nói gì không?”
“Thính lực