“Anh cũng nói tôi nhìn chằm chằm vào anh chứ không phải nhìn chằm chằm mì gói.” Cố Mãn Mãn có chút khó chịu nói.
Đào Triển Minh hỏi: “Không phải cô thèm mì gói của tôi sao?”
Cố Mãn Mãn liên tục lắc đầu: “Không phải.”
Đào Triển Minh cong môi, cười khó hiểu: “Vậy cô thèm muốn tôi sao?”
Cố Mãn Mãn nghẹn họng, kinh ngạc nửa ngày vì vấn đề này mới phản ứng lại: “Anh nói bậy gì đó, tôi là loại người này sao? Huống chi anh đã có vợ chưa cưới, anh đúng thật là…”
Cố Mãn Mãn nói lời cuối cùng thì cũng không biết mình đang nói cái gì.
Đào Triển Minh giống như suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý của cô là… Nếu tôi không có vợ chưa cưới thì cô muốn…”
Cố Mãn Mãn nhảy dựng lên: “Đào Triển Minh! Anh đủ chưa!”
Người đàn ông này có chuyện gì vậy, chủ đề này không lướt qua được sao?
Cô đã nói rõ ràng như vậy rồi mà anh còn cố ý bỏ qua ý cô.
Khó chịu không chứ!
Đào Triển Minh chăm chú quan sát cô một lúc, kết luận: “Thẹn quá hóa giận.”
“Anh…” Cố Mãn Mãn tức giận đến mức đưa mì ăn liền chưa ăn hết ra trước mặt anh: “Cho dù tôi có đổ nó đi, có cho vào cống cũng không cho anh ăn.”
Cô quay đi, nghĩ lại thì lại cảm thấy quá lãng phí.
Dù sao bây giờ cô rất nghèo.
Đây là thứ cô bỏ tiền ra mua, mất thời gian nấu nướng, cô không thể đối xử thô bạo như vậy chỉ vì tức giận.
Thế là cô