Sau khi Cố Mãn Mãn ăn xong mì gói do Đào Triển Minh để lại, cô ngẩng lên, thấy Đào Triển Minh đang trầm ngâm nhìn cô.
Lúc này cô mới nhớ đây là thứ Đào Triển Minh để lại.
Nhưng không thành vấn đề, chuyện cũ kể cũng hay, chỉ cần cô không xấu hổ, thì thấy xấu hổ là người khác.
Tất nhiên, Đào Triển Minh không thể xấu hổ vì cô.
Cho nên, chỉ cần cô không xấu hổ, sẽ không có ai xấu hổ hết.
Cố Mãn Mãn thẳng lưng, nói với vẻ đương nhiên: “Không thể lãng phí thức ăn.”
Phải, chính là như vậy.
Đào Triển Minh đáp lại bằng một nụ cười như không cười: “Ừm.”
Ăn uống xong, Cố Mãn Mãn buồn ngủ.
Cô che miệng ngáp một cái rồi lại liếc nhìn điện thoại, có ý riêng mà nói: “Đã gần bốn giờ rồi.”
Muộn rồi, cô buồn ngủ, muốn đi ngủ.
Cho nên, nếu anh thức thời thì đi nhanh lên, đừng trì hoãn giấc ngủ của cô.
Cô sợ ý định của mình không đủ truyền tải, liền mở to mắt nhìn Đào Triển Minh.
Đào Triển Minh: “Đúng là muộn rồi.”
Cố Mãn Mãn nghiêng đầu, vẻ mặt chờ mong, chờ anh nói câu tiếp theo “Tôi về trước”.
Nhưng điều cô đợi được không phải là câu cô tưởng tượng, mà là…
“Cho nên để tiết kiệm thời gian,