Cô cứ cảm thấy trên giường thiếu cái gì đó.
Cố Mãn Mãn nghi ngờ bước ra ngoài, nhìn thấy Đào Triển Minh đang nằm trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào mắt anh, hình như anh đang ngủ.
Mà thứ anh đang đắp là chiếc chăn mỏng màu trắng của cô có hình những quả cam nhỏ.
Chẳng trách vừa rồi cô lại cảm thấy trên giường của mình thiếu thiếu!
Hóa ra là Đào Triển Minh lấy chăn của cô đi!
Đây là thứ cô đắp!
Đào Triển Minh này thật là không biết điều!
“Cô nhìn đủ chưa?” Đột nhiên Đào Triển Minh mở mi mắt ra.
Có Mãn Mãn khựng lại, nói lắp: “Tôi… tại sao anh lại lấy chăn của tôi đi… cái chăn này…”
“Ừm.”
Sau khi Đào Triển Minh trả lời, anh nhìn cô đầy thắc mắc.
Cố Mãn Mãn mím môi: “Anh… ngủ sớm đi.”
Thôi kệ, cũng không thể không cho anh đắp chăn, miễn cho ngày mai anh cảm lạnh lại phải dựa vào cô.
“Chúc ngủ ngon.”
Đào Triển Minh kéo chăn lên, lại nhắm mắt lại, trầm mặc như trong giây lát đã chìm vào giấc ngủ.
Hẳn là đêm nay Đào Triển Minh không chợp mắt nhiều, trời gần như sáng, một giây là ngủ thiếp đi là chuyện bình thường.
Cố Mãn Mãn thì thầm “chúc ngủ ngon”, cũng quay trở về phòng ngủ.
Sau khi trằn trọc hơn nửa đêm, cô cũng buồn ngủ, nằm trên giường không lâu sau liền ngủ