Cố Mãn Mãn mở cửa, phát hiện không có ai trong phòng ngủ, nhưng có tiếng xả nước phát ra từ phòng tắm.
Hóa ra là người này đang ở trong phòng tắm.
Cố Mãn Mãn sải bước đến cửa phòng tắm, vươn tay gõ cửa.
“Đào Triển Minh, ra ngoài cho tôi!”
Bên trong không có động tĩnh gì, nhưng loáng thoáng nghe được tiếng nước.
Có lẽ là đang rửa tay nhỉ?
Vậy cô đành đợi một lát.
Cô gõ cửa lớn như vậy, Đào Triển Minh hẳn là đã nghe thấy.
Cô không đợi lâu ở cửa, anh đã từ từ mở cửa ra.
Anh kỳ lạ hỏi cô: “Cô đang vội sao?”
“Gì? Tôi đang vội?” Cố Mãn Mãn đỏ mặt: “Tôi không phải loại người đó.”
Sao anh có thể nói ra câu này chứ!
Nghe có chút tiếng người nào không?
Đôi mắt Đào Triển Minh hơi nheo lại: “Người thế nào?”
“Tôi…” Cố Mãn Mãn nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Đào Triển Minh, mơ hồ nhận ra có lẽ mình đã hiểu lầm điều gì đó, hiểu lầm Đào Triển Minh.
“Anh không cần quan tâm tôi là người như thế nào đâu.” Cố Mãn Mãn vội vàng đẩy Đào Triển Minh, bước vào phòng tắm, đóng cửa phòng tắm một cái “rầm”.
Đào Triển Minh đứng ở lối vào phòng tắm một lúc, rồi mơ hồ nhớ lại những gì Cố Mãn Mãn vừa nói.
Anh lặng lẽ đứng bên cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong, phát hiện bên trong không có động