Thẩm Lệ đi theo cô ta ra ngoài, họ đi vào phòng họp.
Đẩy cửa ra, cô liền thấy Cố Tri Dân đứng ở trong phòng.
Vừa thấy Cố Tri Dân, Thẩm Lệ liền xụ mặt.
Anh ta hình như vội vàng đến đây, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, gặp được Thẩm Lệ, anh ta giống như nhẹ nhõm hẳn.
“Thầm Lệ, em.” Anh ta đi nhanh về phía Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân tính nắm tay Thẩm Lệ.
Nhưng Thẩm Lệ phản ứng cực nhanh, cô tránh ra không cho anh ta nắm được.
“Làm cái gì vậy hả?” Thẩm Lệ đứng ở một bên, lạnh nhạt hỏi.
Cố Tri Dân không tiếp tục đi đến chỗ cô, anh ta nhìn cô, thấy cô vẫn như bình thường, anh ta mới nói: “Anh đến đây có việc, sẵn ghé qua thăm em.”
Thẩm Lệ lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, anh lo chuyện của anh đi.”
Cố Tri Dân đơ ra: “Em đừng lạnh lùng với anh như vậy, em nói muốn chia tay anh đã nghĩ rồi, nhưng không lẽ chia tay rồi chúng ta không thể làm bạn sao?”
Thẩm Lệ ngẩng mắt lên nhìn anh ta: “Anh nghĩ xong rồi?”
Cố Tri Dân chậm rãi hít vào một hơi, cố kiềm lại sự tức giận trong lòng.
Lát sau, anh ta mới nói tiếp: “Em có vẻ rất muốn chia tay à.”
Thẩm Lệ nhíu mày: “Câu trả lời của anh là?”
“Mấy ngày