“Anh muốn gì?” Cô hỏi.
“Bây giờ còn có người gửi tin nhắn sao? Không biết ai lại lạc hậu như vậy.” Cố Tri Dân nói vẩn vơ.
Thẩm Lệ liếc anh ta một cái, không nói gì, mở tin nhắn ra xem, thì chỉ là tin nhắn quảng cáo.
Trùng hợp hơn tin nhắn này lại là quảng cáo của một phần mềm do Cố Tri Dân đầu tư phát triển.
Thẩm Lệ cười cười nhìn anh ta: “Tôi còn tưởng là ai lạc hậu gửi tin nhắn cho tôi đâu.”
Cố Tri Dân cười trừ nhìn sang chỗ khác.
“Gặp được tôi rồi, anh cũng nên đi đi?” Thẩm Lệ nói.
Cô còn rất nhiều việc phải làm, Cố Tri Dân ở đây khiến cô không tập trung làm việc được.
Hơn nữa, anh ta cũng chẳng có chuyện gì quan trọng phải nói với cô.
“Anh định đi rồi.”
Giọng Cố Tri Dân không chút để ý, hơi cụp mắt, ánh mắt lại đang nhìn điện thoại của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cảm thấy kỳ lạ, anh ta vẫn luôn xem điện thoại của cô làm gì.
“Anh…”
Cô định lên tiếng hỏi, Cố Tri Dân lại đột nhiên đưa tay lấy điện thoại của cô.
Thẩm Lệ nhìn thoáng qua bàn tay mình trống trơn thì sửng sốt hai giây mới phản ứng lại.
“Cố Tri Dân, anh làm gì vậy, lại phát điên gì chứ.” Thẩm Lệ tức thở phì phò muốn lấy điện thoại trong tay Cố Tri Dân.
“Anh xem đã.” Cố Tri Dân giơ cao điện thoại tránh né Thẩm Lệ muốn cướp điện thoại, không cho