“Đang xử lý rồi, chuyện không cần em lo lắng thì em cũng đừng suy nghĩ.” Cố Tri Dân lạnh nhạt nói.
“Anh cũng biết chuyện này nữa hả?” Cố Mãn Mãn hơi kinh ngạc: “Chị Tiểu Lệ nói cho anh biết hả?”
Nghĩ lại thì cũng cảm thấy không đúng, sao Thẩm Lệ có thể nói loại chuyện này cho Cố Tri Dân biết được.
Nhưng mà Cố Tri Dân lại biết được bằng cách nào?
“Giữa trưa đến đây là vì chuyện này à?” Cố Tri Dân dời chủ đề, biểu cảm không thèm trả lời câu hỏi của cô ấy.
Cố Mãn Mãn: “Hôm nay chị Tiểu Lệ đi cắt chỉ, em đi theo chị ấy đến bệnh viện để cắt chỉ, tiện đường nên tới đây.”
“Hôm nay cô ấy cắt chỉ à?”
Giọng nói của Cố Tri Dân có chút nhỏ, Cố Mãn Mãn phân biệt một chút, mới nhận ra là anh nói cái gì.
“Đúng vậy, chỉ là cần phải nghỉ ngơi một chút mới tốt, không biết là chị ấy ở nhà một mình có thuận tiện hay là không nữa.” Trong lời nói của Cố Mãn Mãn có hàm ý.
Thật ra là cô ấy rất muốn hỏi chuyện chia tay của bọn họ.
Nhưng mà cô lại không dám hỏi.
Cứ luôn cảm thấy nếu như cô hỏi câu hỏi này ra, sợ là sẽ bị Cố Tri Dân trực tiếp đuổi ra ngoài.
“Biết là cô ấy ở nhà một mình không tiện, vậy mà em còn không nghĩ cách chăm sóc cho cô ấy đi, người đại diện nhưng em được dùng để làm gì chứ?” Không nghe ra được chút cảm xúc nào trong giọng nói