Cố Mãn Mãn là cú đêm, cho nên ngủ sớm là việc không thể nào.
Sau khi cô ấy xác định Thẩm Lệ đã thật sự ngủ rồi, nhẹ nhàng đi vào phòng khách, đi thẳng đến ban công đóng cửa lại gọi điện thoại qua cho Cố Tri Dân.
Cô phải nói chuyện Thẩm Lệ vừa nhận được ảnh chụp cho Cố Tri Dân biết, đối phương đã quá mức không kiêng nể gì cả, chuyện này phải được giải quyết càng sớm càng tốt.
“Anh họ à.” Cố Mãn Mãn thấp tha thấp thỏm không yên, lúc điện thoại được kết nối thì cô còn nhìn thoáng qua bên trong, liền xoay mặt ra phía ngoài ban công.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Tri Dân biết đêm hôm khuya khoắt mà gọi điện thoại cho anh, tất nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó.
Giọng nói của Cố Mãn Mãn trở nên hết sức nghiêm túc: “Hôm nay chị Tiểu Lệ lại nhận được tin nhắn, vẫn là ảnh chụp, ngay cả khung cảnh cũng như thế.”
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lát.
“Cô ấy có phản ứng như thế nào?” Cố Tri Dân hỏi.
Cố Mãn Mãn: “Có lẽ là chị Tiểu Lệ vẫn còn coi đó là ảnh photoshop, cho nên tạm thời cũng không có ảnh hưởng gì với chị ấy cả.”
Ở đằng sau cửa ban công, Thẩm Lệ yên tĩnh đứng trong góc nhỏ.
Giọng nói của Cố Mãn Mãn truyền vào rõ ràng từ khe cửa rộng một tấc, truyền vào trong lỗ tai của cô.
Tại sao Cố Mãn Mãn có thể nói là như vậy?
Chẳng lẽ ảnh chụp đó không phải là do photoshop?
Mà quả thật cô lại không có ấn tượng gì đối với ảnh chụp đó, căn bản cũng không nhớ rõ mình từng trải qua chuyện đó.
Ở bên ngoài, Cố Mãn Mãn vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện.
“Yên tâm đi anh họ, em biết rồi, em nhất