Chờ đến lúc ở bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Thẩm Lệ mới chậm rãi mở cửa phòng ra.
Cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Cố Mãn Mãn ở phía đối diện, rồi mới đóng cửa phòng lại lần nữa.
Hóa ra Cố Mãn Mãn lại nói chắc chắn là mình nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, nhưng mà thật ra lại luôn liên lạc với Cố Tri Dân.
Căn bản không phải là bản thân Cố Mãn Mãn đang điều tra chuyện này, người đang điều tra chuyện này chính là Cố Tri Dân.
Hơn nữa tấm ảnh chụp kia hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của cô, tấm ảnh chụp đó chắc chắn có ẩn tình gì đó.
Cố Mãn Mãn sẽ không vô duyên vô cớ nói một câu nói như thế.
Thẩm Lệ đi đến cái ghế sofa ở gần cửa sổ, ngồi xuống, mở điện thoại ra xem đi xem lại hai tấm ảnh chụp cô nhận được trong mấy ngày nay.
Ảnh chụp trông có vẻ rất chân thật.
Nhưng vấn đề là cô cũng không nhớ ra được mình đã từng đi đến nơi ở trong ảnh chụp.
Đúng rồi, cô nhớ lại rồi…
Đoạn thời gian trước cô với Cố Tri Dân đi đến Kim Hải ăn liên hoan với đám người Nguyễn Tri Hạ, nửa chừng cô với Nguyễn Tri Hạ dẫn theo Tư Nguyễn đi ra ngoài Kim Hải đi dạo một chút.
Sau đó liền xảy ra chút chuyện cô vào bệnh viện, còn bị thương ngoài da.
Mà sau đó nữa, cô hoàn toàn không nhớ được đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà bọn họ lại kể lại cho cô rằng, lúc có người muốn cướp túi xách của Nguyễn Tri Hạ, cô trực tiếp đi lên đánh nhau với người đó, sau đó lại bị người đó gõ lên đầu,