Thẩm Lệ hỏi: “Sao vậy?”
“Chiều hôm nay chị có một buổi phỏng vấn, là người của bên tạp chí gọi điện thoại cho em.” Cố Mãn Mãn giải thích với Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ gật đầu, nói: “Đi thôi.
”
Cố Mãn Mãn vẫn chưa hiểu ý của Thẩm Lệ nhưng vẫn nghe điện thoại, cho dù có nhận lời phỏng vấn hay không thì cuộc điện thoại này vẫn phải nghe.
.
Truyện Truyện Teen
“Xin chào, tôi là Cố Mãn Mãn, đúng vậy, đúng… ”
Thẩm Lệ gõ chữ trên điện thoại di động, sau đó giơ lên cho Cố Mãn Mãn nhìn.
Cố Mãn Mãn định thần nhìn lại, phát hiện trên điện thoại di động của Thẩm Lệ viết là: Nhận lời phỏng vấn.
Cố Mãn Mãn nhíu mày lại, nhưng cũng vẫn nói như Thẩm Lệ bảo, thay cô nhận lời mời phỏng vấn.
“Phỏng vấn vào lúc bốn giờ ba mươi chiều, bây giờ vẫn còn sớm, em đi xem xem chị nên mặc quần áo gì.” Cố Mãn Mãn hơi bất đắc dĩ nói.
Thẩm Lệ: “Cảm ơn.”
Cố Mãn Mãn thở dài.
Cô ấy cũng biết có một số công việc không thể thoái thác được, cô lo Thẩm Lệ bị thương nhưng vết thương kia của Thẩm Lệ thật sự cũng không mấy nghiêm trọng.
Thẩm Lệ không chỉ phải trả lời phỏng vấn mà trước đó còn phải tới tham gia cuộc họp ở đoàn làm phim.
Đoàn làm phim trông thấy Thẩm Lệ ngồi xe lăn đến, đều cảm thấy kinh ngạc.
Nhất là đạo diễn và nhà sản xuất, vừa nhìn thấy cô như vậy sắc mặt đều thay đổi.
“Sao lại biến thành như thế này rồi?”
“Không sao đâu, không cẩn thận nên bị ngã, thật ra cũng không nghiêm trọng, không tổn thương tới xương cốt cũng không bị rách ngoài da, chỉ hơi đau nhức một chút thôi.
Không phải không bao lâu nữa là