“Chẳng qua là cảm thấy em càng ngày càng trầm ổn thôi mà, em căng thẳng cái gì vậy.” Thẩm Lệ bật cười, cô biết Cố Mãn Mãn đang suy nghĩ gì nhưng cô không có ý định vạch trần Cố Mãn Mãn.
Ban đầu lúc cô biết Cố Mãn Mãn âm thầm liên hệ với Cố Tri Dân bởi vì chuyện của cô, cô đã cảm thấy tức giận.
Nhưng không phải cô cũng muốn lợi dụng chuyện Cố Mãn Mãn âm thầm liên hệ với Cố Tri Dân, để tìm Cố Tri Dân hỏi rõ ràng chuyện kia sao?
Cho nên, cô cũng không thể trách tội Cố Mãn Mãn được.
“Thật sao?” Cố Mãn Mãn mừng rỡ, đồng thời cũng thở phào một hơi.
“Thật, em không còn giống như Cố Mãn Mãn lúc đầu chị biết nữa.”
“Lúc đầu? Lần đầu tiên chị gặp em, chị cảm thấy em là người như thế nào?”
“Lỗ mãng, thần kinh thô, làm việc không có đầu óc…”
“Được rồi chị Tiểu Lệ, bằng này là đủ rồi, nói thêm là em không chịu nổi đâu, đừng nói nữa.”
“Vậy để chị nói đơn giản hơn một chút nhé?”
“Thôi thôi.”
Cố Mãn Mãn cảm thấy Thẩm Lệ đã nói rất rõ ràng rồi, gộp những lời cô vừa nói lại với nhau tóm gọn lại thành một chữ, đó chính là: Ngốc.
Đào Triển Minh cũng nói cô ngốc!
Nhắc đến Đào Triển Minh, Cố Mãn Mãn mới nhớ tới, hình như rất lâu rồi cô không gặp anh ta.
Cũng không biết Đào Triển Minh đang bận cái gì.
Hai ngày nay