Nửa tiếng sau.
Xe của Cố Mãn Mãn dừng ở cổng của truyền thông Thịnh Hải.
Lúc này sắc trời đã rất là sáng.
Cao ốc truyền thông Thịnh Hải vào lúc sáng sớm vô cùng yên tĩnh, Cố Mãn Mãn trực tiếp đi thang máy lên tầng cao nhất.
Vừa đẩy cửa ra, Cố Mãn Mãn liền ngửi thấy mùi thuốc lá vô cùng nồng nặc.
Trong phòng không mở đèn cũng không mở cửa sổ, khói thuốc lượn lờ, cô bị sặc mà liên tiếp ho vài tiếp: “Anh?”
“Thẩm Tiểu Lệ đâu?”
Cố Mãn Mãn ho ra nước mắt, bỗng nhiên nhìn thấy Cố Tri Dân đi lại phía cô.
“Em đưa chị ấy đến sân bay, để chị ấy rời đi nghỉ ngơi một khoảng thời gian…” âm thanh của Cố Mãn Mãn đến cuối cùng đã biến thành nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt màu đỏ tươi của Cố Tri Dân.
“Đi cùng ai?” Cố Tri Dân hỏi.
Cố Mãn Mãn cẩn thận mà trả lời: “Một mình chị ấy”
Trên gương mặt cường lực duy trì vẻ bình tĩnh của Cố Tri Dân, sau khi nghe rõ lời của cô, triệt để nổ tung: “Một mình? Em vậy mà để em ấy một mình? Vạn nhất em ấy nghĩ không thông làm điều dại dột thì làm sao?”
“Nhưng mà chuyện này đã qua nhiều năm như vậy rồi, chị ấy hẳn là…” Cố Mãn Mãn bị ánh mắt của Cố Tri Dân dọa sợ, 3 chữ “không đến mức” đơn giản cũng không nói nên lời.
Giọng nói của Cố Tri Dân khô khốc: “Nếu như em ấy buông xuống rồi, liền không thể nào nhiều năm như vậy cũng không nói với anh!”