Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3826


trước sau



Dưới loại hoàn cảnh khắc nghiệt đó gần như không có khả năng sống sót.

Ngay cả khi Giang Húc Đông mạng lớn cũng sống không được, Tư Mộ Hàn còn muốn nói vài câu nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh không đổi của Nguyễn Kiến Định nên anh bèn đem hai câu nói đằng sau nuốt trở vào.

“Anh ta có sống hay không hiện tại đã không còn quan trọng nữa rồi, toàn bộ tập đoàn Húc Nhật đã bị tôi nắm trong lòng bàn tay, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt của chúng ta là phải diệt trừ được Abel, tôi đi trước sắp xếp chuyện truyền ra tin tức này, còn việc giải quyết hậu quả của sự việc vẫn cần có anh cả lo liệu.”
Tư Mộ Hàn mím môi nói xong liền cầm lấy bản bút ký bên cạnh, sắc mặt âm trầm bắt đầu làm công tác chuẩn bị.

Nguyễn Kiến Định trâm mặc không nói, mặt vẫn đồng dạng không thay đổi cầm bản bút ký xử lý sự tình, chỉ là khóe miệng lại vẫn luôn có chút nhếch lên.


Một bên khác, Trần Mộc Châu dẫn mọi người một đường chạy đến tận biệt thự của Yaren nhưng không ngờ rằng người đã sớm không còn ở đây nữa rồi.

Quanh đi quẩn lại đi theo người đàn ông kia tìm một vòng lớn, mới tìm thấy Hứa Minh Ngọc và Dương Thừa Húc cùng Dương Minh Hạo ở trong một thành phố nhỏ.

Hai người mới xa nhau được nửa tháng thôi nhưng trông bà ta như già hơn mười tuổi, trên đầu đội chiếc khăn trùm đầu màu xám giống phụ nữ địa phương, đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng và thậm chí bà ta còn mặc cả bộ quân áo màu xám tro, bên trên còn bị bùn văng tung tóe.

Khoảnh khắc nhìn thấy một màn này, trái tim vốn còn có chỗ chờ mong của Trân Mộc Châu chợt rung động mạnh mẽ, sớm biết bà ta sẽ bị tra tấn thành cái bộ dạng này, trước đây bà ta nói cái gì mang người cùng đi, dù hai người có trốn đông trốn tây cả một đời cũng tốt hơn ở chỗ này bị người ta hành hạ nghiền nát.

“Cô nói bà ta là người cô định mang đi sao?” Người đàn ông nhướng mày kéo Trần Mộc Châu trốn vào nhà sau, nhìn người phụ nữ trung niên bình thường không có gì lạ đứng cách đó không xa rồi bĩu môi, một bên nhíu mày, một bên ở trong lòng yên lặng vì chính mình dẫn theo Trần Mộc Châu là một quyết định đúng đắn.

Nếu không đưa cả cô tới đây, anh ta xem như tìm cả một đời cũng không có khả năng đem người Hàn thái trác tuyệt trong tấm ảnh trước kia, trong mắt người đó sáng ngời tràn ngập hi vọng, toàn thân trên dưới cảm giác thời thượng mạnh mẽ mà liên hệ được với người phụ nữ trung niên trước mắt này.

“Có thể đưa đi được sao? Xung quanh bà ta hẳn là

có hai người đàn ông trông chừng, một người là chồng trước, một người là con của bà.”
Cảm giác khi bị tra tấn như thế nào bởi hai người đó? Cô đã nếm thử rồi, tự nhiên không cần Hứa Minh Ngọc nói cô cũng hiểu rõ, có thể sớm thoát khỏi bàn tay ma quỷ của mấy người đó thì cố gắng thoát ra sớm một chút.


Đối mặt với người dì luôn đối xử tốt với cô, Trần Mộc Châu có chút không đành lòng.

“Buổi tối hôm nay sẽ hành động, sau khi người được đưa ra ngoài lập tức rời đi ngay.

Tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa cô lên máy bay.

Về phần sau này cô có thoát được hay không thì tùy vào khả năng của bản thân cô.

Tất nhiên nếu cô có thiện chí trả thêm một chút, tôi cũng không ngại đưa cô đi thêm lột đoạn đường nữa đâu.

Người đàn ông nhìn Trần Mộc Châu từ trên xuống dưới, sờ lên cầm thoảng có chút chần chờ nói.

“Tôi biết quy tắc của anh.

Những chuyện phía sau tôi đương nhiên sẽ tự mình giải quyết, cũng không cần anh phải nhọc lòng ra tay.

Nhớ kỹ phải gọi điện cho tôi trước khi anh hành động”

Lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy rồi, cho dù là người đơn thuần đếr đâu cũng có thể mọc ra một con mắt tinh ranh.

Huống chi Trần Mộc Châu vốn cũng không phải là người đơn thuần gì, thế giới này đến cùng có bao nhiêu thứ để cho người ta tuyệt vọng, cô ta cũng đã sớm tự mình nếm thử qua.

“Không cần tôi hỗ trợ thì càng tốt, nhưng mà cô cần phải hiểu rõ, tôi cũng không phải người dễ dàng phát thiện tâm như vậy, bỏ qua lần này, nếu mà cô vẫn còn muốn tôi hỗ trợ thì thù lao không chỉ ít như vậy đâu.”
Người đàn ông mở tay ra, tựa ở trên tường, bộ dáng cà lơ phất phơ nhìn qua không giống người đứng đắn gì.

Sắc mặt Trần Mộc Châu trầm xuống, không chú ý đến anh ta mà quay người rời đi.

Bị người ta không nể mặt, người đàn ông cũng không nói gì.

Sau khi nhìn Trần Mộc Châu rời khỏi phòng, anh ta ngồi bên cửa sổ quan sát cả một buổi chiều, khi trời tối rồi, sau khi người phụ nữ từ trong sân đi vào, anh ta mới xoa xoa tay và rời khỏi phòng..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện