“Cũng không biết tên này rốt cuộc muốn làm cái gì sau lưng, nhưng anh ta nhất định biết được quan hệ giữa Tri Hạ và cậu, nếu không sẽ không giống như kẹo mạch nha cứ kéo theo Tri Hạ lên hashtag khiến chúng ta muốn xử lý nhưng sợ ném chuột vỡ đồ…”
Nguyễn Tri Hạ không biết Cố Tri Dân đã nói những gì, cô chỉ để ý thấy sắc mặt của Tư Mộ Hàn rất nặng nề.
Sau khi cúp điện thoại, cả hai đều im lặng ngồi đó, một lúc lâu vẫn không mở miệng nói chuyện.
“Hôm nay em đã gặp anh cả ở công ty.” Nguyễn Tri Hạ là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ im lặng.
Tư Mộ Hàn nghe vậy bất thình lình ngước lên nhìn cô, bất giác cau mày.
“Yên tâm, em không nói gì.” Nguyễn Tri Hạ cười như không cười nói: “Nhưng anh ta cũng không nói đến chuyện hashtag.”
Tư Mộ Hàn đứng dậy: “Anh no rồi.”
Nguyễn Tri Hạ cũng “soạt” một tiếng đứng lên theo, cao giọng: “Tư Mộ Hàn, anh đừng lừa mình dối người nữa, anh rõ ràng đã điều tra ra đại ca rồi nhưng vì anh không dám tin nên vẫn lừa gạt em nói rằng chưa tra được cái gì hết.”
Nguyễn Tri Hạ kiềm nén những lời này trong lòng đủ lâu rồi.
Bóng lưng của Tư Mộ Hàn ngừng một lát rồi quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Lần này anh không chối cũng không thừa nhận, mà chỉ lạnh lùng nói: “Tôi sẽ xử lý.”
Trong ánh mắt của anh không có một tia ấm áp, rất lạnh.
Nguyễn Tri Hạ run rẩy theo bản năng, há miệng nhưng không nói thành lời.
Ánh mắt của anh lạnh như vậy, lạnh đến mức khiến cho Nguyễn Tri Hạ cảm thấy lúc này Tư Mộ Hàn rất xa lạ, lãnh đạm lại còn hời hợt nữa.
Nguyễn Tri Hạ đứng chết trân tại chỗ.
Có lẽ, cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa là gì trong lòng anh.
Anh có tâm sự cũng không muốn nói cho cô biết, cô không nhịn được nói ra miệng nhưng Tư Mộ Hàn lại ra vẻ lãnh đạm giống như đang trách cứ cô xen vào việc của người khác…
Cả đêm, hai người nằm chung một cái giường nhưng lại quay lưng lại với nhau, không ôm ấp