Tư Mộ Hàn hơi sững lại nhưng vẫn không nói gì, trực tiếp rời đi.
Rời khỏi tiểu khu, Tư Mộ Hàn vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Trần Tuấn Tú.
Điện thoại vừa mới reo lên một tiếng liền có người bắt máy, chủ nhân của điện thoại hình như cũng đang rất nôn nóng muốn nhận cuộc gọi này.
“Rốt cuộc cũng gọi điện cho tôi rồi sao?” Giọng điệu của Trần Tuấn Tú bình thản thậm chí còn mang nụ cười châm biếm.
Còn giọng điệu của Tư Mộ Hàn thì lạnh như băng: “Gặp mặt ở đâu.”
“Nhà tôi.”
Tư Mộ Hàn cúp điện thoại rồi lái xe đến thẳng nhà của Trần Tuấn Tú.
Khi Trần Tuấn Tú ra mở cửa, Tư Mộ Hàn trực tiếp túm cổ áo anh ta, vận lực xô thẳng anh ta vào nhà, hơn nữa còn trở tay đóng cửa lại.
“Tại sao phải làm như vậy? Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi!” Tư Mộ Hàn sầm mặt, giữa chân mày hiện ra ý tứ cực kì giận dữ.
Trần Tuấn Tú bị anh siết chặt cổ áo nên cổ áo sơ mi siết chặt lấy cổ làm khuôn mặt của anh ta đỏ bừng, nhưng vẻ mặt vẫn bình thảng như gió thoảng mây bay.
Tựa như lúc này hai người không phải là anh em tốt đang giương cung bạt kiếm mà vẫn là những người anh em họ đối xử với nhau bằng thứ tình cảm sâu đậm lúc trước.
“Nhắm vào cậu sao? Có ích lợi gì?” Trần Tuấn Tú khẽ mỉm cười, giọng điệu nghe hơi quái lại: “Tôi nhắm vào cậu, cậu căn bản không đau không nhột, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Nguyễn Tri Hạ mới có thể khiến cậu kích động như vậy.”
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn sa sầm hơn, trực tiếp quật anh ta ngã xuống đất, hình như thấy vẫn chưa đủ hả giận nên siết chặt quả đấm nhưng không ra tay nữa.
Lần này anh không hề nương tay, Trần Tuấn Tú bị quật mạnh xuống đất, đau đến biến sắc, không thể tiếp tục duy trì biểu cảm bình thản như gió thoảng mây bay được nữa.
Anh ta đằng hắng mấy tiếng mới tìm lại được giọng nói của mình: “Xem ra tôi đã đánh cuộc đúng.”
“Đối phó một người phụ nữ thì gọi là bản lĩnh gì chứ?” Tư Mộ Hàn cơ hồ rít từng chữ qua kẽ răng.
“Không phải là có hiệu quả sao?” Trần Tuấn Tú lại cười lên, vô cùng chướng mắt.
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm anh ta mấy giây: “Ngày đó ở