Ngay cả một người ngoài như Thẩm Lệ cũng cảm thấy Trần Tuấn Tú sẽ không thể nào làm loại chuyện này, huống chi là Tư Mộ Hàn.
Ban đầu cô không hề giống bọn họ.
Gia đình của Thẩm Lệ hòa thuận, Tư Mộ Hàn mặc dù từng bị bắt cóc nhưng anh còn có cha còn có ông nội, còn có những người thân khác.
Chỉ có cô, từ nhỏ đã giống như một kẻ ngoại lại sống trong nhà họ Nguyễn, không có một chút tình cảm nào đối với nhà họ Nguyễn, không có người thân, bạn cũng chỉ có một mình Thẩm Lệ, từ nhỏ cô đã buộc phải độc lập dũng cảm, điều này đã nuôi dưỡng cho cô một tính cách hết sức mẫn cảm.
Cô tin tưởng vào phán đoán của mình.
Mà Tư Mộ Hàn cũng không chối, cho nên chuyện này nhất định là Trần Tuấn Tú làm.
Thẩm Lệ thấy dáng vẻ mất tinh thần của Nguyễn Tri Hạ thì đau lòng ôm cô: “Tớ không phải ý đó, Tri Hạ, cậu đừng như vậy…”
“Tớ chỉ hơi mệt một chút mà thôi.” Nguyễn Tri Hạ căng căng khóe miệng nhưng nhận ra thời khắc này cô thật sự không cười nổi.
Dù chỉ là giả bộ, cô cũng không cười nổi.
Thẩm Lệ nghe vậy liền nói: “Vậy thì đi nghỉ trước đi.”
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ đứng dậy đi vào phòng.
Khi đóng cửa phòng, cô thấy Thẩm Lệ đang cúi đầu xem điện thoại, chân mày nhíu chặc.
Đại khái là Thẩm Lệ đang đọc bình luận trên mạng.
Đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình cô
Nguyễn Tri Hạ tựa lưng vào cửa rồi trượt xuống đất, nước mắt chảy ra một cách vô thức.
Cô thật sự không phải vì quá khó khăn mà chẳng qua là cảm thấy rất mệt mỏi.
Từ nhỏ, cô đã hâm mộ cha mẹ người ta, sau khi thi vào học viện điện ảnh, cô bắt đầu nhận viết bản thảo kịch bản, sau khi có thể bắt đầu tự kiếm tiền nuôi mình thì cô cảm thấy mình cũng không cần hâm mộ người khác.
Sống