Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Con biết rồi, thím Hồ”.
Cô cũng biết Tư Mộ Hàn vốn không phải xấu tính, cũng biết anh đối với những người khác tốt bao nhiêu, càng rõ ràng trong lòng anh rất ấm áp.
Chỉ là chuyện anh làm lần này, lại không được sự thỏa hiệp của Nguyễn Tri Hạ.
Tính người có lúc rất yếu mềm, thỏa hiệp một lần thì sẽ không có thỏa hiệp lần hai.
Hơn nữa, chuyện lần này là vấn đề về nguyên tắc.
Tư Mộ Hàn mặc dù đã trải qua biến cố lớn, nhưng cũng coi như là người thừa kế của Nhà họ Tư duy nhất được nuối lớn cũng nhận được ngàn vạn yêu thương trên mình, sẽ tự dưỡng thành tính cách cho mình là độc nhất.
Bá đạo mạnh mẽ, nhận định chuyện gì thì sẽ phải làm, không quan tâm đúng sai.
Nguyễn Tri Hạ cũng không phải là kiểu sẽ chiều theo anh.
Lần này, cô lại muốn chống đối.
Chẳng qua, cô lúc trước đối với Mộ Đình Kiều thực sự chỉ có một chút hiếu kì: “Thím Hồ, thím kể cho con một chút chuyện lúc nhỏ của Tư Mộ Hàn đi.”
“Lúc cậu chủ còn nhỏ à, rất kén cá chọn canh, mỗi lần tham gia tiệc gia đình, ông chủ đều mang theo cậu ấy, cực kỳ nở mặt, mấy cô bé nhỏ đều thích bao vây xung quanh cậu chủ, những cậu bé nhỏ cũng nhưa vậy …”
Nghe thím Hồ kể một số chuyện của Tư Mộ Hàn lúc nhỏ, Nguyễn Tri Hạ sẽ rất khó mà nghĩ đến anh ta cười nói chào hỏi, lại còn giúp đỡ các em gái nhỏ, với anh bây giờ nhìn người khác một phát sẽ làm đông chết mối quan hệ đó.
Năm tháng thật sự là thần trộm mà.
Vẫn sẽ trộm mất đi tuổi trẻ và niềm vui.
Thím Hồ nói ra chuyện hồi nhỏ của Tư Mộ Hàn thì không ngừng lại được, Nguyễn Tri Hạ cũng nghe rất hứng thú.
Rõ ràng nói là chỉ là tùy ý ăn chút gì đó vào bụng rồi ra khỏi nhà, kết quả là ăn một tiếng đồng hồ.
Lúc bà ấy rời khỏi phòng ăn, phát hiện Tư Mộ Hàn đang ngồi trên thiêu thiêu nghỉ ngơi trên sofa.
Cùi chỏ bên tay đang chống lên sô pha, tay chống lên cằm, trên cằm vẫn còn dính