Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng thở phào một cái, cầm lấy điện thoại xuống xe.
Bãi đỗ xe ở đối diện Kim Hải, hai người phải đến Kim Hải, còn phải đi hết một quãng đường.
Nguyễn Tri Hạ nhìn trái nhìn phái, phát hiện chẳng có xe nào qua lại, chỉ biết nhìn phía trước chuẩn bị qua đường.
Cô đi bộ có một chút nhanh, Tư Mộ Hàn phải bước chân dài hơn để theo kịp cô, dường như có cảm giác người bên cạnh mình nhìn thì thấy một chiếc xe hơi màu điên đang mất khống chế giống như đang xông tới Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn mặt biến sắc, nhưng mà anh không có thời gian nghĩ nhiều, cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ.
Lúc mà anh phản ứng lại được thì cả người anh đã đi hai ba bước đi ra sau lưng của Nguyễn Tri Hạ, đem cô kéo vào lòng ngược, trong lúc hoảng hốt cả hai người liền ôm nhau té trên mặt đất.
Xe hơi bay vụt qua đỉnh đầu của hai người rồi tông phải phía trên hàng rào của bãi đỗ xe.
“Xảy ra tại nạn giao thông rồi!”
“Mau báo cảnh sát!”
Bảo vệ trước cửa Kim Hải cũng nhìn thấy chuyện này.
Tư Mộ Hàn ôm lấy Nguyễn Tri Hạ, cảm giác tim trong lòng đột nhiên muốn ngừng đập, toàn thế giời trong nháy mắt cũng trở nên im lặng
Nguyễn Tri Hạ nghe được bên tai có tiếng ồn ào, mới chú ý được chuyện vừa mới xảy ra.
Cô ngẩng đầu, thấy sắc mặt của Tư Mộ Hàn có chút đờ đẫn, hỏi anh: “Anh sao vậy?”
Tư Mộ Hàn mở miệng một cái, muốn nói, phát hiện trong nhất thời lại không phát ra âm thanh.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy sự khác thường của Tư Mộ Hàn, trong giọng nói là sự lo âu không che giấu được: “Không sao chứ?”
Qua hai giây, Tư Mộ Hàn mới tìm thấy âm thanh của mình: “Không sao.”
Anh thử cử động cơ thể đang cứng nhắc, dìu Nguyễn Tri Hạ đứng lên.
Bên cạnh