Cô ta cởi dây lưng của Trần Tuấn Tú ra và cúi người lại rúc đầu xuống.
Nguyễn Hương Thảo là cao thủ chuyện nam nữ, cho dù Trần Tuấn Tú không thích phụ nữ cũng bị cô làm cho khó có thể kìm chế được.
Anh ta thô bạo thò tay nắm tóc của cô ta, hơi thở nặng nề: “Nhanh hơn chút nữa…”
…
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đến nhà cổ liền đi thẳng tới trong phòng nghỉ của Tư Mộ Hàn.
Lần trước tới đây, trong phòng Tư Mộ Hàn vẫn còn mang phong cách thời thiếu niên của anh, lần này được sửa sang qua, nhìn có vẻ trầm ổn khí thế hơn rất nhiều.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút tiếc nuối.
Buổi trưa, người giúp việc qua mời bọn họ đi ăn cơm.
Nguyễn Tri Hạ đến nhà ăn mới phát hiện bọn họ là người đến cuối cùng.
Cô vừa ngồi đã nghe giọng nói mạnh mẽ của ông cụ Tư vang lên: “Tuấn Tú đâu? Sao nó còn chưa tới?”
“Sáng sớm Tuấn Tú đã ra ngoài làm việc, chắc là chuyện làm ăn.” Người nói chuyện chính là mẹ của Trần Tuấn Tú, Tư Liên.
Vẻ mặt ông cụ Tư không tốt nhưng không nói gì nữa.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến cuộc điện thoại của Nguyễn Hương Thảo lúc sáng sớm, trong đầu liền nghĩ Trần Tuấn Tú đi công tác sao?
Chỉ sợ là đi đón Nguyễn Hương Thảo thôi!
Ông cụ Tư nhíu mày lên tiếng: “Chúng ta ăn trước đi.”
Bữa cơm trưa này đã được thông báo cho mọi người cùng ăn từ sáng sớm.
Cho dù ông cụ Tư đã về hưu, nhưng ông là người lớn tuổi nhất trong nhà họ Tư, người có quyền uy và quyền phát biểu tuyệt đối ở nhà họ Tư.
Tất cả mọi người đều xem ông là người đứng đầu.
Đương nhiên, ngoại trừ Tư Mộ Hàn.
Ngay cả ông cụ Tư cũng không có cách nào làm gì được Tư