Gừng càng già càng cay.
Hóa ra Trần Tuấn Tú cũng biết sợ ông cụ Tư.
“Xin lỗi ông ngoại, cháu có chút việc công nên mới về muộn.” Trần Tuấn Tú cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn chờ dạy dỗ lại làm cho ông cụ Tư hết giận.
Cho dù ông cụ Tư hết giận nhưng giọng điệu vẫn hơi nghiêm khắc: “Giới giải trí bẩn thỉu xấu xa, mỗi ngày đều có vài tin tức chẳng ra sao.
Cháu ở trong giới đó thì sớm muộn cũng hỏng hết danh tiếng, còn không bằng sớm rút ra mà làm chuyện khác đi!”
Ở dưới đáy bàn, Nguyễn Tri Hạ nhéo tay Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ khép mở miệng, nói không ra tiếng: “Nói anh đấy.”
Ông cụ Tư vẫn luôn coi thường việc Tư Mộ Hàn thành lập công ty điện ảnh.
Tư Mộ Hàn nhéo ngón tay của Nguyễn Tri Hạ và liếc nhìn cô ngầm có ý cảnh cáo.
Nguyễn Tri Hạ híp mắt lại, lặng lẽ cười.
Tư Mộ Hàn quay mặt đi, nói với ông cụ Tư: “Ông nội, cháu hơi mệt nên về phòng trước.”
Anh nói xong cũng không đợi ông cụ Tư cho phép, lại kéo Nguyễn Tri Hạ đứng dậy muốn rời đi.
Ông cụ Tư không quản được Tư Mộ Hàn.
Anh bằng lòng quay về nhà cổ vào dịp tết là ông đã thấy rất thỏa mãn rồi, tất nhiên sẽ không để ý chuyện anh làm theo ý mình.
Trần Tuấn Tú quay đầu liếc nhìn hai người, trong mắt có phần không cam lòng.
Anh ta chỉ không về ăn một bữa cơm thôi đã bị ông ngoại mắng như vậy, nhưng Tư Mộ Hàn lại có thể không kiêng nể gì.
Từ trước đến nay ông ngoại đều cưng chiều Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn dắt tay kéo đi, ngoan ngoãn như con chim cút đi theo anh, ánh mắt nhìn thẳng.
Khi hai người sắp rời khỏi nhà ăn, lại nghe phía sau vang lên giọng nói của Tư Đình Phong.
“Bố, con thấy không bằng để cho Tuấn Tú tới Tư thị làm đi.
Từ nhỏ thằng bé đã thân thiết với Mộ Hàn, Mộ Hàn mới tới Tư thị không lâu, bên cạnh cũng không có mấy người có thể tin