Ngày hôm.
Ngày 30 tết.
Nguyễn Tri Hạ bị tiếng bước chân ngoài cửa đánh thức.
“Mấy giờ rồi?”
Cô mơ mơ màng màng hỏi Tư Mộ Hàn.
Giọng nói của Tư Mộ Hàn có phần khàn khàn: “Vẫn còn sớm lắm, em ngủ thêm lát nữa đi?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Không.”
Mặc dù bị đánh thức nhưng cô đã không còn buồn ngủ nữa.
Hai người cùng rời khỏi giường, thay quần áo và đi ra ngoài.
Dù sao hôm nay cũng là ngày lễ quan trọng nhất trong một năm, trên đường đi bọn họ đều gặp được những người giúp việc đang rất vui vẻ.
Khi hai người sắp đến nhà ăn thì điện thoại của Nguyễn Tri Hạ đổ chuông.
Là Tiêu Giai Kỳ gọi tới.
Nguyễn Tri Hạ do dự một lát nhưng vẫn nghe máy.
Trong điện thoại Tiêu Thanh hỏi cô với vẻ thăm dò: “Tri Hạ, khoảng mấy giờ thì con về để mẹ bảo người chuẩn bị trước.”
Nguyễn Tri Hạ thật ra chưa từng nghĩ tới chuyện về nhà mẹ đẻ chúc tết.
Cô gần như đã không còn tình cảm gì với nhà họ Nguyễn nữa, quan hệ mẹ con với Tiêu Giai Kỳ cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Nguyễn Tri Hạ liền quyết định: “Đến lúc đó con sẽ cho người qua tặng đồ.
Nếu như mẹ quá bận thì bảo người giúp việc ra nhận là được.”
Lời nói của cô đã phá tan chút ảo tưởng cuối cùng của Tiêu Giai Kỳ.
Nhưng Tiêu Giai Kỳ nghĩ đến ngày đó bà ta đi tìm Nguyễn Tri Hạ lại bị Tư Mộ Hàn đánh đuổi.
Vì vậy, bà ta hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Có phải Tư Mộ Hàn không cho con về đúng không?”
“Cái gì?” Nguyễn Tri Hạ không biết tại sao Tiêu Giai Kỳ có thể kéo Tư Mộ Hàn vào chuyện này.
“Lần trước mẹ và bố con cãi nhau vốn định tới nhà tìm con, kết quả bọn họ lừa mẹ nói là con không ở nhà.
Mẹ chờ ở bên ngoài, đến buổi tối khi Tư Mộ Hàn về lại đuổi mẹ đi.”
Tiêu Giai Kỳ nghĩ đến dáng vẻ của Tư Mộ