Hai người không ở chung một vị trí, rất khó để có thể đi đến lâu dài.
Đoạn thời gian gần đây, cô quá ỷ lại vào Tư Mộ Hàn rồi.
Cô không muốn làm một bình hoa, chỉ có thể vây quanh đàn ông, để đàn ông sắp xếp tất cả mọi thứ cho cô.
Tư Gia Thành nghiêng đầu, nhăn mày bày ra bộ dạng tìm kiếm: “Thế hai người là sao chứ?”
Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười: “Con nít ranh quản nhiều vậy làm gì.”
Tư Gia Thành bĩu bĩu môi, giơ ra ngón tay cái và ngón trỏ làm thành chữ bát: “Đừng suốt ngày gọi tôi là con nít ranh, chị cũng chỉ lớn hơn tôi tám tuổi mà thôi, nói về phận bối, chúng ta vẫn là cùng một phận bối, làm gì phải con nít ranh nữa.”
Nguyễn Tri Hạ xừ một tiếng rồi nói: “Lạnh quá, chúng ta quay về thôi.”
Lúc mới ra còn tốt, giờ cô cũng thấy có chút lạnh rồi.
Cô và Tư Gia Thàng vừa ra khỏi chỗ nghỉ chân đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn cầm áo khoác của cô đi đến.
Nguyễn Tri Hạ gia tăng tốc độ dưới chân: “Tư Mộ Hàn.”
Mi tâm Tư Mộ Hàn nhăn lại, như một nút thắt không thể gỡ.
Anh yên lặng trùm áo khoác lên người cô.Hai người cùng đi vào bên trong.Tư Mộ Hàn tưởng rằng Nguyễn Tri Hạ sẽ nói gì với anh, kết quả cô chẳng nói gì cả.
Anh nhớ ra Nguyễn Tri Hạ người con gái này thực ra cũng là một người giấu tâm sự rất giỏi.
Sớm biết vậy anh nên hỏi cô từ trước, chứ không phải để cô có cơ hội ở một mình như vậy.Cô ấy ra ngoài đi một vòng, sau khi yên tĩnh lại sẽ càng không nói chuyện này ra cho anh biết.
Nguyễn Tri Hạ nhớ lại số điện thoại khi đó Tần Thuỷ San đưa cô.
Mặc dù lúc đó cô đã từ chối rõ ràng với Tần thủy San nhưng vẫn lưu lại số của cô ta.
Tần Thuỷ San vì quan hệ của bố nên trong giới có rất nhiều người nể mặt mũi cô ta.Tần Thuỷ San nói sẵn lòng giúp cô bắc cầu tìm mối, chỉ cần lời cô ta nói là thật thì nhất định sẽ giúp Nguyễn Tri Hạ tìm được người đáng tin cậy.
Nguyễn Tri Hạ tìm được số điện thoại của Tần Thuỷ San, nghĩ một lúc rồi cũng không gọi trực tiếp cho cô ta, mà dùng số điện thoại