Một lát sau, Tư Liên cũng đi vào.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn ngồi bên cạnh ông cụ Tư, Tư Liên cũng ngồi phía bên kia ông cụ Tư.
Tư Liên dịu dàng lên tiếng hỏi: “Tri Hạ mấy tháng rồi? Sao chưa lộ vẻ mang thai vậy.”
“Chưa được hai tháng.” Nguyễn Tri Hạ không tự chủ được sờ sờ bụng mình.
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô, ánh mắt cũng mang theo sự ôn nhu.
Ánh mắt Tư Liên nhìn về phía hai người, liền nở nụ cười.
Nụ cười thoạt nhìn dịu dàng mà tràn ngập thiện ý.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên có chút không nghĩ ra, người phụ nữ như Tư Liên, thoạt nhìn dịu dàng, ngược lại bà ấy dạy dỗ hai người con trai tính cách hoàn toàn không giống bà ấy.
Không, tính cách Tư Gia Thành và bà ấy cũng khác biệt rất lớn.
Mà Trần Tuấn Tú cho tới nay đều mang dáng vẻ dịu dàng ấm áp, chẳng ai nghĩ tới anh ta lại làm chuyện đáng khinh như vậy.
Trần Tuấn Tú trở thành người hai mặt như vậy, có phải nguyên nhân liên quan đến gia đình?
Nếu như như vậy, Tư Liên ngoài mặt mỏng manh có phải cũng là giả bộ thế không.
“Tri Hạ? Cháu làm sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ chợt hoàn hồn, mới phát hiện mình nhìn chằm chằm Tư Liên.
Cô cười nói: “Cô, làm sao vậy?”
“Vừa mới hỏi cháu mấy lần, đến lúc đó có phải nên đi bệnh viện kiểm tra một chút là bé trai hay bé gái không?” Giọng Tư Liên vẫn dịu dàng như cũ.
“Cũng không cần.” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhướn mày liếc mắt nhìn Tư Liên, giọng nói có chút lạnh lùng: “Bé trai hay bé gái cũng không quan trọng.”
Bầu không khí có chút tế nhị.
Người nhà