Nguyễn Tri Hạ dứt khoát xuống giường đi tới bên cạnh anh: “Bà ấy cũng không có ác ý, anh…”
“Anh quan tâm có ác ý hay sao?” Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô, gương mặt lạnh lùng: “Nguyễn Tri Hạ, lúc trước anh đồng ý với em quay về nhà cổ ăn tết, không phải mang em qua đây để chịu ấm ức nhìn sắc mặt người khác.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt.
Hóa ra anh tức giận là vì vậy.
“Em không ấm ức, thật mà.”
Nguyễn Tri Hạ có chút buồn cười, mấy ngày nay Tư Mộ Hàn chăm sóc cô nghiêm khắc như vậy, cô cảm giác mình như một bảo bối, đâu có ấm ức.
Tư Mộ Hàn nhìn cô chằm chằm vài giây, giống như là đang xác định cô không nói dối.
Ngay sau đó, anh thở dài nhẹ một tiếng: “Ngủ đi.”
…
Ngày hôm sau.
Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, Tư Mộ Hàn đã không còn ở bên cạnh.
Bên ngoài truyền đến tiếng người giúp việc: “Mợ chủ, cô đã dây chưa? Ông cụ Tư bảo cô qua một chuyến, cậu chủ cũng ở bên kia chờ cô.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nghe, lập tức ngồi dậy: “Dậy rồi, tôi qua đó ngay.”
Cô nhìn giờ một chút, đã mười một giờ.
Cô nhanh chóng rời giường rửa mặt thay quần áo, đi ngay đến chỗ ông cụ Tư.
Cửa phòng ông cụ Tư mở, bên trong lại không có người.
Cô từ trong phòng đi ra, chợt nghe thấy bên kia cầu thang có động tĩnh.
“Ông nội?”
Cô gọi một tiếng không thấy có tiếng đáp lại, liền đi tới.
Đột nhiên, một vật nặng từ trên cầu thang lăn xuống truyền đến âm thanh nặng nề.
Nguyễn