Sau khi cô mơ mơ màng màng ngủ rồi, thì cảm giác được có người đang đi lại trong phòng.
Mặc dù đang đi lại nhưng người kia cố gắng thả nhẹ tiếng bước chân, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn rất nhạy cảm nghe được, hơn nữa vô cùng cảnh giác tỉnh lại.
Mở mắt, đập vào mi mắt đúng là dáng người cao lớn mạnh mẽ của Tư Mộ Hàn.
Lúc này Tư Mộ Hàn hơi hơi nghiêng người đến gần cô, một cánh tay hơi hơi nâng lên, cũng không biết muốn làm cái gì.
Nguyễn Tri Hạ ngồi thẳng người: “Anh đã về rồi.”
Tư Mộ Hàn đứng thẳng người, mặt không biểu tình nhìn xem cô: “Ăn cơm tối rồi?”
“Ừ”.
Nguyễn Tri Hạ ngoan ngoãn gật đầu nhẹ, hỏi anh: “Ông cụ sao rồi? Ông….”
Cô nói đến đây liền im lặng.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn trở nên lạnh: “Đã phẫu thuật xong, nhưng còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, có khả năng trong bốn mươi tám giờ tới sẽ tỉnh lại, cũng có khả năng sẽ không tỉnh lại nữa.”
Nguyễn Tri Hạ chợt ngẩng đầu nhìn về Tư Mộ Hàn, vừa vặn đối diện ánh mắt lạnh như băng như anh.
Cô có hơi sợ giải thích: “Em không có đẩy ông cụ.”
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Tư Mộ Hàn nhìn cô cũng không nói lời nào, dường như đang tự hỏi tính chân thật trong lời nói của cô.
Cô vẫn cảm thấy mình là một người vô cùng kiên cường.
Thế nhưng ở trước mặt Tư Mộ Hàn.
cô đã sớm cởi bỏ nón sắt xuống.
Anh lặng im ngắn ngủi như vậy đã đủ để đâm bị thương cô.
Nhưng mà lời nói tiếp đó của anh càng khiến cho Nguyễn Tri Hạ như rơi vào hầm băng.
” Chuyện này, cảnh sát sẽ điều tra.”
Cho dù là không có bất kỳ cảm xúc còn lạnh như băng, giọng nói Tư Mộ Hàn vẫn dễ nghe.
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt hai tay của mình, khàn giọng nói: “Tư Mộ Hàn, em không tin những gì anh nói, em cho anh cơ hội nói lời thật, chỉ có một lần.”
Cô không tin đây là lời thật lòng của Tư Mộ Hàn.
Cô ngửa đầu nhìn Tư Mộ Hàn, quyết định vẫn tin tưởng lòng mình, cũng tin tưởng Tư Mộ Hàn.
Nhưng mà, Tư Mộ Hàn không hề để ý chút lòng tin nhỏ nhoi của cô.
Anh cong môi, cười lạnh một tiếng: “Nguyễn Tri Hạ, tôi nói đều là lời thật, cô thật cho mình là một hiền lành tốt bụng sao?