Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ đầu tiên là biến đổi, lại lập tức khôi phục, trong mắt hiện lên ý cười: “Nhưng em nhìn ra được anh đang nói dối.”
“Nguyễn Tri Hạ, tôi nghe không hiểu cô đang nói gì!” Tư Mộ Hàn nói xong, lùi về phía sau một bước, muốn kéo dài khoảng cách với Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng không cho anh cơ hội này.
Cô mạnh mẽ đẩy ngã Tư Mộ Hàn lên sô pha.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn tối tăm nhìn cô một cái, muốn đứng dậy.
Mà Nguyễn Tri Hạ dường như đã đoán được từ lâu, hai tay đè lên vai ấn anh trở lại, hai chân nhỏ nhắn vừa nhấc, ngồi lên đùi Tư Mộ Hàn.
Vẫn là tư thế mặt đối mặt.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn càng thêm tối tăm, giọng nói trầm thấp ngầm có ý cảnh cáo: “Nguyễn Tri Hạ, cô đi xuống!”
“Không xuống.”
Nguyễn Tri Hạ không chỉ không đi xuống, ngược lại còn giơ hai tay ôm chặt cổ anh, hơi nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp mang vài phần vô lại.
Lúc còn học cấp ba lăn lộn với Thẩm Lệ hơn một năm, đánh nhau không ít lần, thật ra trong xương của cô cũng có một phần bướng bỉnh lỳ lợm.
Chỉ là gặp phải Tư Mộ Hàn lại lọt vào tay anh, chỉ một ánh mắt của anh cũng đủ khiến cô ngoan ngoãn.
Hai đầu mày của Tư Mộ Hàn nhíu chặt lại, dường như đã nhẫn nại đến cực hạn.
Nguyễn Tri Hạ cười đến sáng lạn, ghé sát vào người Tư Mộ Hàn, dường như muốn dán lên môi Tư Mộ Hàn: “Anh có bản lĩnh thì đẩy em ra, anh đẩy em xuống thì em sẽ tin tưởng anh đang thật sự nghi ngờ em, nếu không…”
Nguyễn Tri Hạ nói tới đây, tạm dừng một lát, khẽ cắn lên môi Tư Mộ Hàn, dùng giọng nói thật nhỏ: “Anh chính là giả vờ, chính là có chuyện lừa em.”
Trong nháy mắt sắc mặt Tư Mộ Hàn có chút cứng đờ, trong mắt Nguyễn Tri Hạ hiện lên vẻ mừng