Cô gái đã hôn mê, người đàn ông cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về tóc cô, động tác nhẹ nhàng cẩn thận.
Cảnh tượng này, dù thế nào cũng cảm thấy vô cùng hài hòa ân ái.
Thời Dũng lắc đầu.
Anh ta đã nói rồi, cậu chủ đối với mợ chủ, chính là cưng chiều cũng không kịp, sao có thể nghi ngờ mợ chủ chứ.
Nhưng trong hồ lô của anh bán thuốc gì, Thời Dũng lại không đoán được.
Mấy năm nay, anh ta nhìn Tư Mộ Hàn một đường đi tới, biết Tư Mộ Hàn ẩn nhẫn và mạnh mẽ, hiểu rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm, bất cứ lúc nào cũng vô cùng tỉnh táo.
Nhưng chuyện lần này, Thời Dũng có chút không hiểu rõ Tư Mộ Hàn đang nghĩ gì.
Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ đi xuống lầu thì gặp Trần Tuấn Tú đi tới từ phía đối diện.
Trần Tuấn Tú liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ trong ngực anh với vẻ mặt cười như không cười: “Thế nào? Gấp gáp đưa Nguyễn Tri Hạ đi đâu đấy? Tôi nhớ bây giờ Nguyễn Tri Hạ có thể là kẻ tình nghi mà.”
Tư Mộ Hàn nhìn về phía Trần Tuấn Tú bằng khuôn mặt lạnh như băng: “Lo tốt việc của mình đi.”
Trần Tuấn Tú hơi muốn gây gổ khi thấy vẻ mặt lạnh như băng này của Tư Mộ Hàn.
Trần Tuấn Tú không nói thêm gì nữa, Tư Mộ Hàn vòng qua anh ta đi thẳng ra ngoài.
Thời Dũng đỗ xe trước cổng chính, khi anh ta vừa thấy Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ ra ngoài thì lập tức mở cửa xe thay anh.
Tư Mộ Hàn lên xe xong, Thời Dũng đi vòng tới trước và lái xe đi.
Sau khi trở về biệt thự, Tư Mộ Hàn lập tức ôm Nguyễn Tri Hạ đi lên lầu.
Ngay lúc đó thím Hồ bước ra từ trong phòng bếp: “Cậu chủ.”
Trên mặt Tư Mộ Hàn chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Thím Hồ?”
Trước đêm giao thừa, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ trở lại nhà cổ thì đương nhiên là cho