Khỏi phải nói cũng biết chắc chắn là Hạ Hương Thảo đến đây để xem chuyện cười của cô, Hạ Thời Yến thì có lẽ là đưa bọn họ tới, còn Tiêu Thanh Hà… Cô cũng không biết.
Không đợi Hạ Hương Thảo mở miệng, Nguyễn Tri Hạ nói trước: “Trần Tuấn Tú nói cho cô?”
Cô vừa mới quay trở lại biệt thự của Tư Mộ Hàn, Hạ Hương Thảo đã tới nhà ngay, chắc chắn là Trần Tuấn Tú nói cho cô ta biết.
“Cô quan tâm ai nói cho tôi làm chi?” Hạ Hương Thảo hừ lạnh một tiếng: “Cô đúng là không sợ chết, ngay cả ông cụ Mạc cũng dám ra tay.”
Nguyễn Tri Hạ không nói lời vô nghĩa với cô ta mà quay đầu nhìn sang Tiêu Thanh Hà: “Có chuyện gì không?”
“Chuyện trên báo là sự thật hả? Sao con lại phải ra tay với ông cụ Mạc, nhà họ Mạc sẽ không bỏ qua cho con!” Biểu tình của Tiêu Thanh Hà có hơi lo lắng.
Nguyễn Tri Hạ thờ ờ mở miệng: “Nếu là thật thì sao?”
Bây giờ dù Tiêu Thành Hà có nói gì, trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ bình tĩnh, không có chút gợn sóng.
Không quan tâm đương nhiên sẽ không đau lòng.
Hạ Thời Yến bên cạnh cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Tri Hạ, chuyện này không phải là một trò đùa.
Em biết nhà họ Mạc là một gia tộc lớn, chúng ta không trêu chọc nổi.”
“Chúng ta?” Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ lóe lên tia giễu cợt: “Lời này nghe giống như mấy người sẽ giúp tôi vậy?”
Hạ Thời Yến không nói lời nào.
Mấy người nhà họ Hạ không đợi bao lâu đã rời đi.
Nguyễn Tri Hạ đoán mục đích của họ cũng chỉ là đến xác nhận tính xác thực của bài báo kia, từ đó có thể sớm vạch rõ ranh giới với cô.
Nguyễn Tri Hạ hiểu rất rõ người nhà họ Nguyễn.
Bọn họ luôn lấy lợi ích đặt lên hàng đầu, chỉ một mực nghĩ đến việc mò được chỗ tốt trên người cô, ước gì ép khô tất cả giá trị lợi dụng từ cô.
Lần này báo chí và trên mạng đều truyền tin, cô tàn nhẫn ra tay độc ác với ông cụ Tư, ông cụ Tư đến bây giờ vẫn chưa