Lúc trước khi ở nhà cổ, cô cảm thấy mình có thể ép Tư Mộ Hàn nói ra sự thật.
Kết quả cái tên xấu xa Tư Mộ Hàn này lại trực tiếp đánh cô bất tỉnh.
Này rất phù hợp với phong cách hành động của Tư Mộ Hàn.
Đồng thời điều này cũng khiến Nguyễn Tri Hạ càng khẳng định hơn rằng chắc chắn là Tư Mộ Hàn có chuyện đang giấu cô, cô cũng không phải đang nghi ngờ anh.
Câu chửi vừa rồi mà Nguyễn Tri Hạ nói rất nhỏ, thím Hồ không nghe quá rõ nên không nhịn được hỏi một câu: “Mợ chủ, cô nói gì?”
Nguyễn Tri Hạ vội vã lắc đầu phủ nhận: “Không có gì, tôi có hơi đói bụng, thím Hồ có nấu gì không?”
“Có đấy, mợ chủ muốn ăn gì, tôi cũng có thể…”
Thím Hồ thương yêu Tư Mộ Hàn, sau khi Nguyễn Tri Hạ mang thai thì bà ấy cũng dốc hết tâm tư nấu đủ loại món ngon cho Nguyễn Tri Hạ ăn.
Bà ấy vừa nghe Nguyễn Tri Hạ nói đói bụng thì lập tức bị dời sự chú ý.
Thím Hồ đi xuống lầu nấu ăn, Nguyễn Tri Hạ đứng dậy mặc áo khoác vào.
Vừa nhìn thoáng qua đã thấy điện thoại đặt trên đầu giường.
Cô đi tới cầm lấy điện thoại, đó là cái mà cô đã dùng trước đây.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, cô biết ngay là do Tư Mộ Hàn lấy đi.
Cuối cùng tại sao phải lấy đi thì cô không biết được.
Cô vào phòng tắm rửa mặt rồi mới ra khỏi phòng ngủ và đi xuống lầu.
Nhìn vào cách bố trí phòng quen thuộc, Nguyễn Tri Hạ hơi ngơ ngẩn.
Cô và Tư Mộ Hàn cũng mới về nhà cổ ba bốn ngày, lần thứ hai trở về cô lại cảm thấy giống như đã trôi qua mấy thế kỷ.
Thím Hồ nấu nhiều món, rau xào canh bánh ngọt gì đó đều nấu một chút cho Nguyễn Tri Hạ.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ ăn xong thì lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện cho Tư Mộ Hàn.
Cô muốn đi gặp ông nội.
Cô rất