Ô tô dừng lại tại trước của biệt thự.
“Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ không đi xuống mà ngồi trên xe không nhúc nhích, chỉ nghe thấy thanh âm của Thẩm Lệ.
Quay đầu lại đã thấy Thẩm Lệ đứng bên ngoài xe.
Thẩm Lệ sau khi rời khỏi bệnh viện, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên lòng, liền nhanh chóng tới biệt thự của Nguyễn Tri Hạ.
Thấm Lệ thấy cô nhìn mình, liền giúp Nguyễn Tri Hạ mở cửa xe: “Thế nào? Ông chủ lớn đối xử với cậu thế nào?”
Nguyễn Tri Hạ xuống xe, lắc đầu thở dài: “Tớ còn có thể hy vọng Tư Mộ Hàn đối xử với tớ thế nào được.”
Thẩm Lệ nghe vậy cũng nhíu mày.
“Đi vào trước đi, bên ngoài rất lạnh.” Nguyễn Tri Hạ lôi kéo Thẩm Lệ vào biệt thự.
Cô cùng Thẩm Lệ trực tiếp bước vào phòng ngủ, đem chuyện cô và Tư Mộ Hàn, cùng với ý tưởng của mình nói cho cô.
Thẩm Lệ nghe xong, cả người đều choáng váng.
“Không…không phải chứ.
Điều này sao có thể? Ông cụ Tư đối với hai đứa con gái của mình không tệ, lúc con gái ông kết hôn, đồ đạc toàn là mấy thứ vài trăm triệu, vậy mà hơn hai mươi năm trước…”
Thẩm Lệ tự mình phân tích một lần, còn nói: “Chứ đừng nói là bố của Tư Mộ Hàn, ông cụ Tư đối xử với Tư Đình Phong cũng là quá tốt, rất sớm đã mang theo Tư Đình Phong đi làm ở Tư thị, chờ ông ta đủ tuổi, ông cụ Tư cũng liền giao lại quyền lực trong tay, hai anh em bọn họ cũng đâu cần phải hại ông cụ Tư…”
Nguyễn Tri Hạ cũng không có phản bác lời nói của Thẩm Lệ, ngược lại gật đầu đồng ý: “Đúng, bọn họ không cần phải hại ông nội Tư, nếu như chẳng qua là nhìn tớ không thuận mắt, bọn họ tùy tiện dùng chút thủ đoạn cũng đủ để đối phó tớ, cũng không cần phải làm ra chuyện lớn như thế, lợi dụng chuyện của ông nội để hãm hại tớ.”
Nói đi nói lại, dường như lại quay về thời điểm ban đầu.
Nói được vượt qua, còn không thì không thể.
Dường như những thứ này có ngàn vạn lần liên quan đến nhau, tuy nhiên chuỗi chuyện này lại không làm rõ được, hoàn toàn là một mớ hỗn độn.
Lúc phân tích cẩn thận, căn bản