Thẩm Lệ thấy cô vừa nói vừa đứng dậy, cũng đứng dậy theo: “Được, được, được.
Tớ về bây giờ, nếu như có chuyện gì, cậu phải gọi điện cho tớ ngay…, nếu tớ không nghe máy, cậu có thể gọi cho Cố Tri Dân, anh ta rất rảnh rỗi, cứ sai bảo anh ta.”
“Được, tôi biết rồi.”
Mặc dù ngoài mặt thì Nguyễn Tri Hạ nói như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn hiểu rõ, cho dù thật sự có chuyện, cô cũng sẽ không đi làm phiền Thẩm Lệ cùng Cố Tri Dân.
Đúng như Thẩm Lệ nói, Tư Cẩm Vân đã nhanh chóng tìm đến cửa.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tri Hạ đang ăn sáng thì nghe bên ngoài có tiếng động.
Cô chưa kịp đứng dậy đi ra ngoài thì đã nghe thấy một tràng tiếng giày cao gót đang vang lên càng ngày càng gần.
Không lâu sau liền có một người phụ nữ xuất hiện ngay cửa phòng ăn.
Người phụ nữ đó mặc một bộ đồ vest, vừa nhìn đã thấy toát ra vẻ chuyên nghiệp, khuôn mặt trông có vẻ giống Tư Mộ Hàn, ngay cả thần thái cũng thanh cao lạnh lùng như Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ thầm đoán rằng có thể người phụ nữ này chính là Tư Cẩm Vân.
Người phụ nữ đi thẳng tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt sắc đánh giácô.
Nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ khoảng mấy giây, chị ta mới mở miệng: “Cô chính là Nguyễn Tri Hạ?”
Chị ta không chỉ có thần thái giống Tư Mộ Hàn mà còn giống cả sự kiêu ngạo cùng khí chất cao quý chỉ có ở những người được sinh ra và lớn lên trong nhà giàu mới có, vừa lên tiếng đã tỏ rõ thần thái của mình.
Bị khí thế của Tư Mộ Hàn đàn áp suốt một thời gian dài nên dĩ nhiên là Nguyễn Tri Hạ không hề hoảng sợ khi đứng trước mặt chị ta.
Nguyễn Tri Hạ quay lại nhìn, ung dung cất giọng: “Tôi là Nguyễn Tri Hạ.”
Trong mắt người phụ nữ thoáng qua vẻ kinh ngạc rồi biến mất rất nhanh.
“Cô hẳn đã biết tôi là ai.” Người phụ nữ vẫn bình tĩnh nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Tôi là chị gái của Tư Mộ Hàn, Tư Cẩm Vân.”
Nguyễn Tri Hạ lúc này mới đứng dậy: “Chào chị.”
Ngay sau đó liền thể hiện