Cô nhìn Tư Mộ Hàn, trong giọng nói thể hiện rõ sự bỡn cợt: “Quả nhiên đúng như ông nội nói, em rất thích cô gái tên Nguyễn Tri Hạ này, chị chẳng qua chỉ đến xem mặt cô ấy một chút mà thôi vậy mà đã đích thân chạy về rồi, sợ chị ăn thịt cô ấy à?”
Tư Mộ Hàn chẳng nhìn cô ta lấy một cái mà chỉ trực tiếp vòng qua người cô đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Đầu tiên anh quan sát Nguyễn Tri Hạ một lượt,sau đó đứng chắn trước mặt Nguyễn Tri Hạ rồi nói với Tư Cẩm Vân: “Không đến bệnh viện thăm ông nội à?”
Tư Cẩm Vân khoanh tay lại, khẽ hất cằm, ra vẻ hơi kiêu căng: “Chị đi giờ đây, em không lái xe đưa chị đi sao?”
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, không nói gì, rồi rời đi cùng Tư Cẩm Vân luôn.
Khi ra tới cửa, Tư Cẩm Vân quay đầu nhìn cô một cái.
Cái nhìn đó mang theo ý sâu xa, giống như đang nhìn một kẻ vô lại đáng khinh vậy.
Nguyễn Tri Hạ hơi siết chặtnắm đấm, mím chặt môi, vẻ mặt căng thẳng.
Tư Cẩm Vân xem thường cô, về điểm này, Tư Cẩm Vân không che giấu một chút nào cả.
Rời khỏi biệt thự, Tư Cẩm Vân liền ngồi lên xe của Tư Mộ Hàn.
Tư Cẩm Vân ngồi vào trong xe, thắt chặt dây an toàn rồi mới nói với Tư Mộ Hàn: “Cô gái mà em coi trọng cũng chẳng ra sao cả.”
Tư Mộ Hàn cũng chẳng thèm quay đầu lại mà chỉ cất giọng lạnh lùng: “Chẳng ra gì nhưng vẫn còn tốt hơn chị nhiều.”
“À, còn bảo vệ nữa cơ à.” Tư Cẩm Vân đã quen với kiểu nói chuyện của Tư Mộ Hàn rồi.
Mà cô cũng chẳngnhường nhịn.
“Đến lúc điều tra ra Nguyễn Tri Hạ chính là hung thủ đẩy ông nội xuống lầu để xem em che chở cô ta thế nào nữa?” Khi Tư Cẩm Vân nói đến ông Tư, thì nét mặt cũng lạnh lùng hơn.
Tư Mộ Hàn mất kiên nhẫn nói: “Chị im đi được chưa?”
Tư Cẩm Vân rốt cuộc cũng bị anh chọc giận.
“Tư Mộ Hàn, từ sau khi em cưới người phụ nữ đó đã được sống ngày nào yên