Trong phòng ông Tưrất đông người nhưng lại hết sức yên tĩnh.
Thấy Tư Mộ Hàn cùng Nguyễn Tri Hạ đi vào, những người đó cũng tự động tránh sang hai bên nhường cho bọn họ một lối vào.
Nguyễn Tri Hạ đi sau lưng Tư Mộ Hàn, sau khi lại gần, cô mới thấy rõ tình trạng của ông Tư lúc này.
Ông Tư đúng là đã tỉnh lại rồi.
Người giúp việc đang cho ông uống nước.
“Ông chủ uống nước đi ạ.” Người giúp việc đưa ống hút tới sát miệng của ông Tư.
Ông Tư giống như không nghe thấy gì cả, chỉ nghiêng đầu nhưng không biết đang nhìn đi đâu, miệng vô ý thức nhếch lên, còn có cả nước miếng từ bên khóe miệng chảy ra nữa.
Tư Mộ Hàn đang ở bên cạnh, vào lúc này đã lạnh lùng lên tiếng trách mắng: “Một chút nước mà cũng làm không xong sao?”
Người giúp việc bị Tư Mộ Hàn mắng như vậy thì sợ hãi run rẩy, sau đó mới đẩy sâu cái ống hút vào miệng của ông Tư hơn.
Ông Tư ngậm ống hút, hút hai cái, rồi bắt đầu nhai ống hút chơi như một đứa con nít vậy.
Nguyễn Tri Hạ vô cùng khiếp sợ nhìn một loạt phản ứng của ông Tư, không thể tin vào mắt mình, quay sang nhìn Tư Mộ Hàn, giọng nói hơi khàn khàn: “Tại sao lại có thể như vậy?”
“Tỉnh lại thì đã như vậy rồi.” Sắc mặt của Tư Mộ Hàn không buồn không vui, ngược lại rất bình tĩnh nên không thể nào suy đoán được tâm trạng của anh lúc này.
Khóe mắt của Nguyễn Tri Hạ lập tức đỏ lên, cô ngồi xuống mép giường, hơi khàn giọng, dịu dàng nói: “Ông nội?”
Ông Tư hoàn toàn không có phản ứng.
Cô chưa từ bỏ ý định lại nói: “Ông nội, con là Tri Hạ đây.”
Ông Tư vẫn nghiêng đầu, trong miệng lầu bầu câu gì đó trong vô thức, hoàn toàn không để ý tới người khác.
“Được rồi!”
Tư Cẩm Vân luôn im lặng từ nãy đến giờ vào lúc này đứng dậy, lạnh lùng nói với Nguyễn Tri Hạ: “Đừng có ở đây giả mù sa mưa nữa, đi ra ngoài đi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Cẩm Vân, khịt mũi rồi nhẹ nhàng