Tư Mộ Hàn buông mắt nhìn cô, khẽ mấp máy môi: “Có lẽ sẽ tỉnh táo lại.”
Ý muốn nói khả năng mà ông Tư tỉnh táo trở lại là hết sức nhỏ bé.
Nguyễn Tri Hạ khoanh tay, xoa chân mày: “Phía cảnh sát nói thế nào?”
Tư Mộ Hàn chỉ nói cho cô đôi câu ba chữ mập mờ: “Chờ tin.”
Nguyễn Tri Hạ liền hỏi: “Nếu bọn họ cho rằng em là hung thủ?”
“Vậy thì em sẽ chịu xử phạt theo quy định pháp luật.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nguyễn Tri Hạ bị chấn động mạnh nhưng vẫn duy trì chút tỉnh táo cuối cùng: “Anh biết là em không hề đẩy ông nội.”
Gương mặt của Tư Mộ Hàn vẫn lạnh lùng như cũ: “Anh không biết.”
Nguyễn Tri Hạ cắn môi rồi bất chợt đẩy Tư Mộ Hàn ra bỏ chạy.
Tư Mộ Hàn sững sốt hai giây mới đuổi theo: “Nguyễn Tri Hạ, em đứng lại cho anh!”
Chuyện của ông Tư như tảng đá đè nặng trong lòng của Nguyễn Tri Hạ làm cô khó chịu.
Còn thái độ của Tư Mộ Hàn lại càng khiến cho tảng đá này nặng hơn nữa.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy nếu mình mà đợi trong bệnh viện thêm một giây nữa thì sẽ phát điên mất.
Xe của Tư Mộ Hàn dừng ở cổng bệnh viện, Nguyễn Tri Hạ chạy ra khỏi bệnh viện thì lái luôn xe của anh đi.
Khi Tư Mộ Hàn đuổi ra tới nơi thì chỉ còn thấy khói xe bốc lên.
Anh cắn răng, tức giận đá vào luống hoa bên vệ đường.
Vệ sỹ thấy Tư Mộ Hàn, tất cả đều vây quanh lại: “Cậu chủ!”
Tư Mộ Hàn quay lại gào lên: “Không nhìn thấy mợ chủ lái xe đi sao? Còn không lấy xe qua đây cho tôi!”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ đang mất bình tĩnh, lại còn đang mang thai nên anh sợ cô xảy ra chuyện.
Vệ sỹ vừa lái xe tới nơi, Tư Mộ Hàn liền trực tiếp đẩy họ sang một bên rồi