Nguyễn Tri Hạ mím môi không nói lời nào.
Thắng làm vua thua làm giặc, hiện tại cô đã bị Tư Mộ Hàn bắt được, là cô thua, cô không có gì để nói.
Khi đi xuống, cô thấy trong đại sảnh khách sạn lặng yên không có một bóng người, ông chủ và những vị khách khác có lẽ đã bị đội hình của Tư Mộ Hàn hù dọa.
Tư Mộ Hàn mang theo không ít người đến đây, tất cả đều là vệ sĩ mặc Âu phục, đi giày cùng màu, trông rất hùng hổ, vừa nhìn là thấy không dễ chọc, người bình thường không sợ mới là lạ.
Xe của anh đậu ở trước cửa khách sạn, vệ sĩ tiến lên mở cửa xe ra giúp anh, Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ ngồi vào bên trong.
Nguyễn Tri Hạ vừa ngồi xuống ghế, lập tức di chuyển về bên cửa sổ.
Nhưng Tư Mộ Hàn đã nhanh chóng giữ cổ tay cô, kéo cô về phía mình.
Nguyễn Tri Hạ không khỏe như Tư Mộ Hàn, cũng chỉ có thể bị động chuyển người về phía ngược lại.
Tư Mộ Hàn ôm cô vào lòng, một tay ôm lấy eo cô, tay kia đỡ sau gáy cô, áp đôi môi mỏng xuống.
Nụ hôn của anh không có một chút dịu dàng và thành thạo nào đáng nói.
Hoàn toàn chỉ là ngang ngược và thô lỗ mạnh mẽ chiếm đoạt cô.
Anh giữ chặt gáy Nguyễn Tri Hạ, gặm cắn môi cô, hô hấp nặng nề.
Mãi đến khi môi Nguyễn Tri Hạ hơi đau, Tư Mộ Hàn mới buông cô ra.
Cô mím môi, cảm giác môi hoàn toàn chết lặng.
Nguyễn Tri Hạ không còn sức đẩy anh ra nữa, chỉ lạnh nhạt lên tiếng hỏi: “Hiện giờ sẽ trở về thành phố Hà Dương?”
“Thế nào, em còn muốn chơi trò mèo vờn chuột với anh nữa hả?” Tư Mộ Hàn cũng không buông cô ra, vẫn ôm chặt cô vào lòng, như thể rất sợ cô sẽ chạy đi nữa.
“Quá muộn rồi, em rất mệt, không muốn đi đường suốt đêm.
” Nguyễn Tri Hạ nói xong còn đúng lúc ngáp một cái.
Lời này chỉ là mượn cớ mà thôi, chủ yếu là Nguyễn Tri Hạ không cam lòng.
Cô không muốn cứ như vậy đã bị Tư Mộ Hàn bắt trở về.
Nguyễn Tri Hạ có thể tưởng tượng được, bây giờ