Sau khi Nguyễn Tri Hạ mang thai, hai người chưa từng làm.
Mà Tư Mộ Hàn cũng chỉ có thể dựa vào ôm, hôn, trò chuyện để an ủi.
Huống gì Nguyễn Tri Hạ còn chủ động hôn anh, anh căn bản không từ chối được.
Khi anh đang chìm đắm trong nụ hôn, vào lúc này Nguyễn Tri Hạ đột nhiên bứt ra.
Tư Mộ Hàn chưa thỏa mãn nên không thả cô ra, nhưng cũng thả lỏng đề phòng.
Nguyễn Tri Hạ nhân cơ hội này đột nhiên đẩy Tư Mộ Hàn ra phía sau.
Tư Mộ Hàn hoàn toàn không đề phòng, bị Nguyễn Tri Hạ đẩy như thế liền ngã xuống đất.
Vừa ngã xuống, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn liếc nhìn nhau, thấy được trong đôi mắt anh hiện lên vẻ không thể tin nổi thì môi cô hơi cong lên.
Nguyễn Tri Hạ vừa được tự do liền chạy vội về phía chiếc xe kia.
Khi cô bắt đầu chạy, chiếc xe kia đã mở sẵn cửa chờ cô.
Phía sau vọng tới giọng nói tức giận của Tư Mộ Hàn: “Nguyễn Tri Hạ!”
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng che bụng của mình, nhưng bước chân càng nhanh hơn.
Đám vệ sĩ nghe được tiếng quát đầy giận dữ của Tư Mộ Hàn mới kịp phản ứng, bắt đầu đuổi theo Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng trước khi vệ sĩ đuổi theo Nguyễn Tri Hạ, cô đã chạy tới trước chiếc xe kia, cúi người ngồi vào trong.
Cô đóng cửa xe, thở hổn hển và quay đầu nhìn người phía sau.
Vệ sĩ chạy theo vài bước liền quay lại lái xe đuổi theo.
Mà Tư Mộ Hàn đứng ở phía sau cùng nên cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.
Nguyễn Tri Hạ vừa lên xe, tài xế đã giẫm mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Dù anh ta lái xe rất nhanh nhưng lại vững vàng một cách làm thường, cũng không khiến cho Nguyễn Tri Hạ cảm thấy khó chịu.
Cô quay nhìn tài xế mới phát hiện đó một gương mặt xa lạ.
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng hỏi anh ta: “Ai bảo anh đón tôi?”
“Cậu