Chiếc xe màu trắng và chiếc xe cô ngồi lúc đầu đi theo hai hướng ngược nhau.
Cô quay đầu, đã nhìn thấy chiếc xe của đám người Tư Mộ Hàn đuổi theo chiếc xe cô ngồi lúc trước.
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc tới ngây người một lát, mới lên tiếng hỏi tài xế: “Chúng ta bỏ rơi đám người Tư Mộ Hàn rồi sao?”
“Theo lý thuyết thì là vậy.” Tài xế trả lời của cô vẫn là một gương mặt xa lạ.
Nguyễn Tri Hạ đã biết “cậu chủ” mà người tài xế nhắc tới là ai, cũng hơi kinh ngạc trước tâm tư kín đáo của “cậu chủ” bọn họ, không nhịn được mới lên tiếng hỏi: “Cậu chủ của các anh đâu?”
Tài xế nói: “Cậu chủ đang chờ cô ở sân bay.”
Sân bay?
Nguyễn Tri Hạ không hỏi thêm gì nữa.
Trên đường đi, cô lại thay mấy chiếc xe.
Mỗi chiếc xe cô từng ngồi đều sẽ đi theo hướng ngược lại với chiếc xe cô ngồi lên.
Cứ như vậy, cho dù Tư Mộ Hàn nhận ra trong chiếc xe bọn họ đuổi theo không có bóng dáng của Nguyễn Tri Hạ, quay lại đuổi theo cũng không kịp.
Trên đường đi cô đổi nhiều chiếc xe như vậy, còn đi về hướng hoàn toàn khác, Tư Mộ Hàn căn bản sẽ không tìm ra được.
Nguyễn Tri Hạ hơi mờ mịt, trong lòng cảm giác không thật.
Cô có thể thoát khỏi Tư Mộ Hàn như vậy sao?
Mãi đến khi chiếc xe đến sân bay, Nguyễn Tri Hạ mới hoàn hồn.
Cô đang muốn tự mở cửa xuống xe, cửa xe lại được người bên ngoài mở ra.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt cô là người đàn ông đang tươi cười.
Anh ta thân thiết kêu lên: “Tri Hạ.”
Cho dù Nguyễn Tri Hạ đã sớm nhớ tới chủ nhân của biển số xe là ai, nhưng khi anh ta xuất hiện ở trước mắt mình, cô vẫn khó nén được sự kinh ngạc.
“Thẩm Sơ Hoàng, thật sự là anh.”
Nguyễn Tri Hạ xuống xe, bình tĩnh nhìn Thẩm Sơ Hoàng như mới lần đầu tiên quen biết anh ta vậy.
Thẩm