Nhưng mà lần này, Thời Dũng cũng hoàn toàn không có đầu mối, cảm thấy mình không đoán được chút nào suy nghĩ của cậu chủ.
Cố Tri Dân cũng nghĩ giống như anh ta.
…
Nguyễn Tri Hạ mặc dù từ khách sạn chuyển ra ngoài, nhưng vẫn không từ bỏ.
Buổi tối cô ở trọ nhà dân, ban ngày thì cải trang ăn mặc khác đi, âm thầm chạy đến một quán cà phê đối diện khách sạn, chọn một vị trí gần cửa sổ, gọi ly nước trái cây ngồi cả một buổi chiều.
Mục đích cô làm như vậy rất đơn giản, chính là xem người của Tư Mộ Hàn lúc nào sẽ tới khách sạn tìm cô.
Cô cho rằng, với năng lực của Tư Mộ Hàn, ngày thứ hai sẽ tìm được cô ở khách sạn này.
Thế nhưng mà, hai ba ngày liên tục cô ngồi chờ ở trong quán cà phê, tận đến khi phòng khách sạn đến kỳ hạn, cũng không hề trông thấy người của Tư Mộ Hàn xuất hiện.
Lẽ nào người của Tư Mộ Hàn không tìm được nơi này?
Suy nghĩ này vừa hiện ra, liền bị chính cô bác bỏ.
Không thể nào, Tư Mộ Hàn có thể che giấu năng lực nhiều năm như vậy, sẽ không phải không có chút năng lực nhỏ nhoi ấy.
Cô lắc lư ly nước trái cây trước mặt, có chút không yên lòng.
Tư Mộ Hàn không tìm đến, cô phải nên vui mừng mới đúng chứ, thế nhưng mà trong lòng cô không hề có cảm giác vui mừng.
Ngược lại có chút mất mát.
Lẽ nào thật sự giống như Thẩm Sơ Hoàng đã nói?
Thế nhưng, kết hôn còn chưa được một hai năm đâu, Tư Mộ Hàn đã không muốn tìm cô rồi?
Nguyễn Tri Hạ mím môi, gỡ xuống tóc giả và mũ cô dùng để ngụy trang, cứ như thế nghênh ngang đi ra ngoài.
Cô cố ý đi một vòng ở cửa khách sạn, sau đó mới trở lại nhà trọ.
Ăn cơm với chủ nhà trọ