Nhưng nghĩ lại, đã ngậm đắng nuốt cay ra đi, cũng không thể cứ như vậy trở về.
Huống hồ, coi như về lại thành phố Hà Dương, nơi đó có cái gì đáng cho cô lưu luyến sao?
Mà trong lòng cô luôn luôn có một loại linh tính không giải thích được, cô cảm thấy Tư Mộ Hàn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hiện tại có lẽ anh sẽ không tìm cô, nhưng không có nghĩa là khi đứa bé ra đời, Tư Mộ Hàn sẽ không tới đòi đứa bé…
Cân nhắc hai bên, tốt hơn vẫn là ở lại Sydney.
…
Tần Thủy San rất thích kịch bản của Nguyễn Tri Hạ, thường xuyên gọi video cùng Nguyễn Tri Hạ thảo luận kịch bản.
Kịch bản rốt cuộc cũng là dựa vào tưởng tượng viết ra, luôn có một chút không hợp logic và thực tế, mà muốn quay thành phim truyền hình cho mọi người xem, sẽ phải trải qua nhiều lần kiểm tra, cùng cấp trên cân nhắc.
Kịch bản xây dựng một chút sửa đổi một chút, đến lúc chốt kịch bản, đã là tháng tư.
Mà dự tính ngày sinh của Nguyễn Tri Hạ là tháng bảy.
“Đây là Chương cuối cùng, cô xem một chút, nếu không có vấn đề thì cứ quyết định như vậy, thời gian tới tôi muốn an tâm dưỡng thai.”
Nguyễn Tri Hạ nói, ấn nút gửi đi, đem nội dung chương cuối cùng gửi cho Tần Thủy San.
Sau đó, cô lắc lắc cổ, theo thói quen sờ lên bụng dưới đã to như quả bóng của mình.
Tần Thủy San ở trong video trông thấy bụng Nguyễn Tri Hạ, do dự một chút, lên tiếng hỏi: “Cô dự định sinh con ở nước ngoài?”
“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ gật nhẹ đầu.
Mấy tháng nay, cô và Tần Thủy San hai người cùng nhau thảo luận kịch bản, thường gặp những vấn đề mà quan điểm hai người không giống nhau, sẽ liền tranh cãi ầm ĩ lên, không ai nhường ai.
Nhưng ngược lại quan hệ của hai người lại thân thiết hơn một chút.
Tần Thủy San hỏi cô: “Tư Mộ Hàn có tới tìm cô không?”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút nói ra: “Không có.”
“Hai người…”
“Được rồi, hôm