Ngoài lúc gọi video cho Tần Thủy San và gọi điện thoại cho Thẩm Lệ, đã rất lâu rồi Nguyễn Tri Hạ không thực sự nói tiếng Trung với người khác.
“Được, tôi lập tức đến ngay.”
Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại, lại xác định địa chỉ một hồi, liền đón xe tới.
Vị trí căn nhà nằm trên đoạn đường phồn hoa, hai người hẹn gặp mặt trước cửa, trước mặt mọi người, Nguyễn Tri Hạ cũng không có gì cần lo lắng.
Chủ nhà là một người phụ nữ trung tuổi, khác với trong điện thoại, bản thân bà ấy hết sức ôn hòa.
Người phụ nữ trung tuổi vừa nhìn thấy cô liền nói: “Trước tiên đi xem nhà một chút đi, đồ vật đều đủ cả, cô muốn ở bao lâu cũng được.”
Chủ phòng nói xong, liền đi trước dẫn đường.
Nguyễn Tri Hạ đi phía sau bà ấy, nói: “Có lẽ tôi không ở được bao lâu.”
“Vậy cũng không sao, dù sao tôi chỉ muốn cho người nước Z thuê, cho đồng bào mình thuận lợi.”
“Cô là người tốt.”
Chủ nhà cười cười, không nói nữa.
Hai người rất nhanh liền đến gian phòng.
Trang trí và bố trí trong phòng so với bức ảnh Nguyễn Tri Hạ thấy trên mạng giống nhau, không có gì khác, còn lớn hơn trên ảnh một chút.
Hơn nữa tiền thuê phòng cũng không đắt.
Nguyễn Tri Hạ nhìn xug quanh phòng một vòng, sau đó liền nghe thấy chủ nhà hỏi cô: “Cảm thấy có thể sao?”
“Tôi cảm thấy rất tốt.”.
Nguyễn Tri Hạ khẽ cười.
“Vậy cô muốn thuê không? Giờ tôi có thể cho cô…”
Không chờ chủ nhà nói xong, trên mặt Nguyễn Tri Hạ liền mang theo áy náy lắc đầu nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, phòng này rất tốt, nhưng không thích hợp với tôi.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.
Lời chủ phòng mang theo kinh ngạc: “Ơ, cô làm sao…”
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi căn hộ,