Mấy tháng nay, Tư Mộ Hàn vẫn luôn là người cô tự động che giấu, ngoại trừ thỉnh thoảng không nhịn được lên mạng tìm tin tức liên quan tới Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn người này gần như đã không còn chút quan hệ nào với cuộc sống của cô nữa.
Thế nhưng, lúc này, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện, cô vẫn luôn suy nghĩ quá đơn giản.
Tư Mộ Hàn…
Anh rốt cuộc muốn làm gì?
Anh vẫn luôn phái người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô, hay vì ngày dự kiến sinh của cô sắp đến, anh muốn có con, nên mới có hành động?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy đáp án sau độ khả thi rất lớn.
Tư Mộ Hàn bá đạo hung hăng, nếu thật sự muốn tìm cô về, căn bản sẽ không khoan nhượng để cô ở bên ngoài lâu như vậy.
Mà anh thật không khéo ra tay đúng lúc này, ngoài trừ muốn có con còn vì cái gì?
Tư Mộ Hàn là người thông minh như vậy, sẽ không làm chuyện không có mục đích.
Nguyễn Tri Hạ mím môi thật chặt, âm thầm hạ quyết tâm, đứa bé này, cô không thể để Tư Mộ Hàn mang về nhà họ Tư
Để xác nhận xem Tư Mộ Hàn có luôn âm thầm sắp xếp mọi thứ hay không, Nguyễn Tri Hạ quay lại nơi cô sống trước đây.
Khi cô bước nhanh đến gần cửa chính thì thấy được xe cảnh sát và hàng rào cảnh báo được giăng kéo ra ngoài cánh cửa bên cạnh.
Một người cảnh sát trong đó thấy cô thì cau mày nói: “Cô làm gì vậy?”
Nguyễn Tri Hạ đi tới, chỉ vào cửa nhà thuê của mình: “Tôi sống ở đây.”
Cảnh sát nghe cô nói sống ở đây bèn quay đầu thì thào một câu gì đó với người bên cạnh rồi ngẩng đầu nói: “Thưa cô, chúng tôi có chút việc cần hỏi cô.”
“Vâng.” Nguyễn Tri Hạ cũng hơi tò mò về những gì đã xảy ra nên rất hợp tác.
Cảnh sát làm theo thông lệ mà hỏi Nguyễn Tri Hạ về một số việc, Nguyễn Tri Hạ nhiệt tình trả lời từng câu một.
Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ cũng