Anh bận đến nỗi mà mỗi khi Cố Tri Dân muốn gặp anh đều phải hẹn trước, vì vậy Cố Tri Dân cũng không có cơ hội hỏi anh về chuyện của Nguyễn Tri Hạ.
Trong lòng anh ta vẫn tự hỏi tại sao Tư Mộ Hàn lại đột nhiên không tìm Nguyễn Tri Hạ, không ngờ Tư Mộ Hàn vậy mà có cách của riêng mình.
“Một lũ vô dụng!”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn đột nhiên vang lên, trong giọng nói lạnh lùng chứa đựng cơn tức giận bị kìm nén.
Cố Tri Dân nhanh chóng suy nghĩ và thầm phân tích một lần đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Anh ta nhìn gương mặt bình tĩnh của Tư Mộ Hàn và đắn đo hỏi một câu: “Không phải bây giờ Tri Hạ đã sắp sinh rồi sao?”
Tư Mộ Hàn không nhìn anh ta mà vừa nói vừa đứng dậy: “Ngày sinh dự kiến vào đầu tháng bảy.”
“Cậu phải đi à? Chúng ta còn chưa ăn cơm mà?” Cố Tri Dân thấy anh muốn đi cũng đứng dậy theo.
Tư Mộ Hàn không để ý tới anh ta.
Cố Tri Dân lên tiếng khuyên anh: “Người cậu phái đi bị Tri Hạ phát hiện cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ? Cùng lắm là cậu lại phái thêm vài người cô ấy không biết đi…”
“Không.” Tư Mộ Hàn nói với vẻ mặt không đổi: “Cô ấy rất cảnh giác, lần này bị cô ấy phát hiện, muốn phái người đi theo cô ấy lần nữa thì rất khó.”
Cố Tri Dân gãi đầu và nhíu mày nói: “Lén lút không được thì công khai, cậu cứ đưa cô ấy về là được rồi, dù sao cô ấy cũng sắp sinh.”
Tư Mộ Hàn hơi ngừng lại.
Đưa Nguyễn Tri Hạ về?
Tưởng rằng anh không muốn ư?
Mỗi ngày anh đều muốn đưa Nguyễn Tri Hạ trở về.
Sau đó lúc nào cũng khóa cô ấy lại bên người anh.
Cố Tri Dân thấy Tư Mộ Hàn dừng lại, tưởng Tư Mộ Hàn chịu nghe lời mình liền nói tiếp: “Nhớ cô ấy như vậy thì đón về đi.”
Đôi mắt Tư Mộ Hàn thâm