Tư Gia Thành đang ở tuổi dậy thì, bốn năm tháng không gặp thay đổi hơi lớn.
Cậu ta mặc chiếc áo hoodie màu trắng đơn giản, phối một chiếc quần jean màu xanh lam, cả người trông rất trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Nguyễn Tri Hạ ngơ ngác lên tiếng: “Tiểu Thành? Sao em lại ở đây?”
“Em đến tìm chị.” Tư Gia Thành cười mỉm chi nhìn cô, cúi đầu sáp lại bên tai cô nói một cách bí ẩn: “Lén nói cho chị biết, thật ra em lại bỏ nhà ra đi.”
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt, bình thản nói: “Em cảm thấy chị sẽ tin em?”
Tư Gia Thành cười “hì hì”: “Chứa chấp em đi?”
Tuy Nguyễn Tri Hạ không tin lời Tư Gia Thành nói, nhưng cũng không thể không chứa chấp cậu ta.
Cô mở một căn phòng giúp Tư Gia Thành, sau đó dẫn cậu ra ngoài ăn cơm.
Tư Gia Thành lớn lên ở nước ngoài, ăn nói rất lưu loát lại đẹp trai, lúc hai người ăn cơm còn có cô gái táo bạo đến xin số điện thoại cậu.
Những người họ Tư này, từ Tư Mộ Hàn đến Tư Gia Thành đều đặc biệt thu hút người khác giới để ý đến.
Đối với những cô gái đến bắt chuyện này, Tư Gia Thành từ chối một cách dễ dàng.
Nguyễn Tri Hạ bật cười cũng không quan tâm cậu nữa, chỉ cúi đầu ăn thức ăn trước mặt mình.
Vài phút sau Tư Gia Thành ở đối điện bỗng kêu lên: “Chị Tri Hạ.”
“Chuyện gì?”
Nguyễn Tri Hạ chợt ngẩng đầu liền thấy Tư Gia Thành đang cầm điện thoại hướng về cô.
Cô cau mày: “Em đang làm gì vậy?”
“Chụp tấm