Nguyễn Tri Hạ nhìn về hướng nhà vệ sinh rồi để điện thoại về chỗ cũ.
Cho dù không xem điện thoại của Tư Gia Thành, Nguyễn Tri Hạ cũng thấp thoáng đoán ra được Tư Gia Thành đến tìm cô là do Tư Mộ Hàn bày mưu tính kế.
Nhưng trước đó cô vốn không tin, với tính của Tư Mộ Hàn sẽ dùng cách vòng vo như vậy để tìm cô.
Sau khi xem điện thoại của Tư Gia Thành, chẳng qua là xác nhận những suy đoán trong lòng cô thôi.
Tư Mộ Hàn biết cô đang ở Sydney cũng tìm được cô rồi, nhưng không hề quấy rầy đến cô, chỉ là cử người đi giám sát cô, nếu không phải do chuyện thuê phòng có thể bây giờ cô cũng không phát hiện ra.
Mà trong lúc cô nghĩ cách chuẩn bị chạy trốn lần nữa Tư Gia Thành lại đến.
Tư Mộ Hàn bảo Tư Gia Thành đến tìm cô chẳng qua là muốn nói cho cô biết rằng chạy cũng vô dụng thôi?
Tình cảm giữa Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành không tệ, vì vậy Tư Mộ Hàn tất nhiên khẳng định cô sẽ không thể không quan tâm Tư Gia Thành.
Bây giờ Tư Mộ Hàn không cử vệ sĩ đến âm thầm giám sát cô nữa, mà là cử Tư Gia Thành đến trông chừng cô một cách quang minh chính đại.
Nếu không phải vì người bị trông chừng không thể trốn được là cô, Nguyễn Tri Hạ thật muốn vỗ tay khen ngợi Tư Mộ Hàn.
Khi Tư Gia Thành quay về thấy sắc mặt Nguyễn Tri Hạ không mấy tốt, quan tâm hỏi: “Chị Tri Hạ, chị sao thế? Không khỏe à?”
Nguyễn Tri Hạ hơi rũ mắt xuống: “Không có, ăn no rồi thì về thôi.”
Về đến khách sạn, Nguyễn Tri Hạ gọi điện cho Thẩm Lệ.
Thông báo nửa năm nay của Thẩm Lệ rất nhiều, luôn rất bận rộn, số lần hai người gọi điện thật ra không nhiều mà còn thường xuyên cúp máy vội vàng nữa.
Thời gian Thẩm Lệ bắt máy rất nhanh: “Tri Hạ?”
Nguyễn Tri Hạ nhận ra sự mệt mỏi từ trong giọng nói cô, lên tiếng hỏi: “Gần đây vẫn rất bận sao?”
“Phải đó, bận đến sắp chết, tớ cảm thấy tên khốn Cố Tri Dân đó cố tình sắp xếp cho tớ nhiều công việc như vậy, muốn làm tớ kiệt sức…”
Mỗi lần Thẩm Lệ nói đến Cố Tri Dân thì không dừng lại được, không ngừng chửi rủa anh ta.
Nguyễn Tri Hạ bật cười: “Anh ta muốn tốt