Người phụ nữ bước qua nhìn liền vừa khóc vừa cười nói: “Phải đấy là con của tôi, lòng bàn chân của nó có một cái bớt màu đen.”
Cô ta vừa nói vừa đưa chân của đứa bé cho Nguyễn Tri Hạ xem.
Dù cô ta không nói lòng bàn chân của đứa bé có cái bớt, Nguyễn Tri Hạ cũng biết đây không phải con cô.
Tuy chỉ gặp qua một lần nhưng cảm giác của cô sẽ không thể nào sai được.
“Chị Tri Hạ, có nhầm lẫn không? Chị…” Tư Gia Thành nhìn người phụ nữ đó cứ như thế ôm đứa bé đi, không kìm được lên tiếng nói.
Nguyễn Tri Hạ không trả lời hỏi ngược lại: “Nãy giờ không gọi được cho Tư Mộ Hàn đúng không?”
Tư Gia Thành hơi do dự, vẫn nói sự thật ra: “Phải.”
Nguyễn Tri Hạ chợt bật cười, sau đó tiếng cười ngày càng lớn, càng cười càng ảm đạm, cười đến cuối cùng ngay cả nước mắt cũng rơi xuống.
Đây chính là tin tưởng anh mà anh đã nói?
Bên cạnh cô đều là người của Tư Mộ Hàn, bây giờ đứa bé đã mất tích, không gọi được cho anh ta.
Đứa bé ngoại trừ bị anh bế đi ra còn có khả năng nào khác sao?
Tư Gia Thành hoàn toàn không biết nên khuyên Nguyễn Tri Hạ như thế nào: “Chị Tri Hạ, chị đừng như vậy…”
Người giúp việc ở bên cạnh lên tiếng khuyên Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ, bây giờ cô vừa sinh con xong, phải chú ý đến sức khỏe.”
Nguyễn Tri Hạ bịt tai lại hét lên: “Đừng gọi tôi là mợ chủ, ghê tởm!”
Lúc này, “ầm” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, khi nhìn thấy bóng dáng rắn rỏi quen thuộc đó, cô đã ngây người trong giây lát.
Ánh mắt hai người nhìn nhau giữa không khí, nhưng không ai chủ động lên tiếng.
.
ngôn tình ngược
Tư Gia Thành xoay đầu lại nhìn, mừng rỡ kêu lên: “Anh họ!”
“Em nói sao mãi không gọi được cho anh, hóa ra anh đã đến Sydney.” Tư Gia Thành vừa nói vừa bước về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn không quan tâm đến cậu, chỉ đi thẳng đến trước giường bệnh của Nguyễn Tri Hạ.
Khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ trắng bệch, đầu tóc bù xù, trên mặt vẫn