Thời Dũng vẫn chưa nghĩ được nên nói gì thì điện thoại di dộng của Tư Mộ Hàn đã vang lên.
Tư Mộ Hàn liếc mắt thì phát hiện đúng là cái tên âm hồn không tan Cố Tri Dân đó.
Anh nhớ tới những lời mà Cố Tri Dân nói lúc trước nên đoán được là Cố Tri Dân đã hiểu lầm.
Nghĩ một chút, anh vẫn bắt điện thoại.
Chỉ là Cố Tri Dân vừa bấm nghe máy liền nói như súng liên thanh, cất giọng an ủi anh: “Mộ Hàn, cậu đừng tức giận, chẳng phải gần đây trên mạng đang lưu truyền một câu sao, muốn cuộc sống không có trở ngại thì trên đầu phải ‘có sừng’, loại chuyện này ấy mà…”
Tư Mộ Hàn vẫn không cúp điện thoại mà chỉ dặn dò Thời Dũng: “Bây giờ phải giúp Cố Tri Dân đặt hẹn với một chuyên gia thần kinh, nhất định phải là người giỏi nhất.”
Thời Dũng không bao giờ làm trái mệnh lệnh của Tư Mộ Hàn, khóe miệng của cậu ta giật giật: “Vâng …”
Cố Tri Dân dĩ nhiên cũng nghe thấy những gì Tư Mộ Hàn nói.
Anh ta nổi điên ở đầu dây bên kia: “Tư Mộ Hàn, tôi đã tìm rất nhiều người xem qua những tấm ảnh đó, không phải là photohshop đâu, tại sao nói kiểu gì cậu cũng không chịu tin tôi chứ? Cậu trúng tà gì vậy?”
“Cậu mới trúng tà.” Tư Mộ Hàn thẳng tay cúp điện thoại rồi tiện tay chặn luôn số của Cố Tri Dân luôn.
Khi Nguyễn Tri Hạ đang định rời khỏi nhà thì nhận được điện thoại của Thẩm Lệ: “Cùng đi ăn điểm tâm không.”
“Bây giờ mà cậu cũng có thời gian sao? Mình sao cũng được.” Chủ yếu là vì Thẩm Lệ bận rộn hơn cô, thời gian của cô tương đối tự do hơn một chút, cho nên chỉ cần Thẩm Lệ hẹn thì cô đều dành ra được chút thời gian.
Thẩm Lệ chỉ đáp gọn lỏn: “Có.”
Hai người hẹn nhau tại một nhà hàng điểm tâm cách chỗ của Nguyễn Tri Hạ không xa.
Khi Nguyễn Tri Hạ đến nơi thì Thẩm Lệ vẫn chưa đến, cô đợi hơn mười phút thì mới thấy Thẩm Lệ đeo kính râm và mũ lưỡi trai xuất hiện.
Đợi cô ấy ngồi xuống, Nguyễn Tri Hạ mới hỏi: “Tại sao lại đột nhiên rủ mình đi ăn vậy?”
Khi Thẩm Lệ không có việc gì làm thì có thể nằm ngủ trên giường cả ngày, làm gì có chuyện hẹn cô ra ngoài ăn điểm tâm sớm như vậy chứ.
“Gần đây cậu và ông chủ có