Nguyễn Tri Hạ mím môi, vẻ mặt lo lắng nói: “Trần Tuấn Tú quá xảo quyệt, em luôn cảm thấy sẽ không thuận lợi như vậy.”
“Tin tưởng anh không?” Tư Mộ Hàn đặt tài liệu trong tay xuống, vươn tay kéo cô vào lòng.
Nguyễn Tri Hạ ngửa đầu, nói từng chữ một: “Bất kể lúc nào, em đều tin tưởng anh.”
Tư Mộ Hàn giúp cô vén tóc sang bên tai: “Vậy thì không cần đoán mò nữa.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất an trong lòng vẫn không giảm bớt.
Cô hít sâu một hơi, đứng dậy: “Em đi xem cô Tô một lát.”
Dường như Tư Mộ Hàn nhìn ra sự bất an của cô, cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu cho cô đi.
Khi Nguyễn Tri Hạ đi tới thì nhìn thấy Tô Khương Nhung ngồi bên cửa sổ, dáng vẻ xinh đẹp điềm tĩnh.
Nguyễn Tri Hạ gọi một tiếng: “Cô Tô.”
Tô Khương Nhung quay đầu lại nhìn cô: “Mợ chủ.”
“Xin lỗi, tôi không biết tên thật của cô là gì.” Kỳ thực Nguyễn Tri Hạ không thể tưởng tượng được, một cô gái cam chịu phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt của một cô gái khác đã trải qua những chuyện gì.
Vẻ mặt Tô Khương Nhung bình thản: “Tên thật là gì không quan trọng, quan trọng là, cậu chủ giúp tôi, mà sự tồn tại của tôi đúng lúc có thể giúp cô tìm cô chủ nhỏ về.
Ban đầu khi biết Tư Mộ Hàn tìm người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ thành Khương Nhung, Nguyễn Tri Hạ cũng nghi ngờ khiếp sợ.
Sau đó biết Khương Nhung tự nguyện, suy nghĩ trong lòng cô có chút phức tạp.
Cảm giác này giống như dùng một người khác đổi lại con gái mình.
Mạng sống không hề đắt rẻ hay sang hèn nhưng con người vẫn luôn ích kỷ như vậy.
Thấy Nguyễn Tri Hạ rất lâu không nói gì, Khương Nhung cười nhẹ an ủi cô: “Cô chủ, cô không cần cảm thấy nợ tôi cái gì cả, đây là tôi tự nguyện, điều này khiến tôi cảm thấy sự tồn tại của bản thân còn có giá trị, nếu